Thế cục trong kinh thay đổi rất nhanh.
Không biết tại sao Tiều Gia Nam lại chọc giận thánh thượng, sau khi bị phạt đánh bằng gậy thì được cho hồi phủ dưỡng thương.
Ta không còn sức lực đi nghe ngóng nữa.
Ta sống không được bao lâu.
Dì Trịnh lại đang khóc sướt mướt, ngồi niệm kinh bên giường của ta.
Không biết dì ấy nghe được lời nói của vị cao tăng nào trong chùa miếu, ngày ngày niệm kinh bên tai ta để cầu phúc và trừ tà.
Ta có lỗi với dì.
Nhưng thế gian vốn chính là như vậy, sinh ly tử biệt chẳng phải thứ con người có thể khống chế được.
Ta cũng muốn ở bên cạnh để chăm sóc lo lắng cho dì ấy tới cuối đời.
Nhưng trong lòng ta có huyết hải thâm thù, mỗi lần nhắm mắt lại đều thấy thôn trấn thây phơi ngang dọc, nơi có thể lọt vào tầm mắt đều là màu đỏ đậm như máu.
Ta mơ hồ cảm giác được mình không còn nhiều thời gian nữa.
Có thể do một thời gian dài đã trôi qua.
Tất cả mọi người dường như đểu hiểu ta sắp không qua khỏi.
Ngay cả Đỗ cô nương cũng tới thăm ta.
Ta nói với nàng: "Ngươi nhìn xem, chết là chuyện dễ dàng như thế đấy, so với nó thì chút tình cảm nam nữ của ngươi có là gì? Tại sao cứ là Nhị công tử thì mới được cơ chứ? Tìm một gia đình đàng hoàng rồi nghiêm túc mà sống, cơm củi lửa có thể không so được với sơn hào hải vị, nhưng nó là chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-dang-den/2637052/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.