Năm này so với năm rồi đến, có quá chút hạp hạp ba ba. Ta thường xuyên thấy Hách mẹ nhìn chằm chằm ta, đặc biệt lúc gọi điện, ánh mắt kia quả thực chính là nóng bừng, Lâm Tiễn đầu bên kia âm thanh cũng không quá đúng, cũng tận lực đè thấp âm lượng, “Thế nào? Không có phương tiện nói chuyện sao?”
Ta một phen lau mồ hôi, “Em hiện tại ngồi ban công, vừa rồi ngồi trong phòng khác mẹ em nhìn chằm chằm vào.”
Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, “Em có cùng nàng tán gẫu qua sao?”
“Trước kia có a, hiện tại em nào dám cùng nàng tán gẫu, ta ngay cả đi phía trước cũng chưa có dũng khí.” Ta níu chặt góc áo cuốn cuốn, “Nàng mấy ngày nay luôn luôn sinh khí, em cũng không dám nhiều lời.”
“Là anh không tốt…”
Ta thầm nghĩ cũng không phải đúng sao, nếu không ngươi không có việc gì chơi trò trốn tìm, ta cũng sẽ không thể luống cuống như thế. Nhưng quay đầu ngẫm lại trách nhiệm bản thân cũng rất lớn, dù sao đều ngồi cùng một thuyền, gặp nạn phải cùng làm, “Không có chuyện gì, em cũng quen. Bất quá…”
“Em lo lắng anh a. Sợ anh không xong kỳ quan sát?”
“Ân. Em lo lắng.”
“Em cảm thấy anh nơi nào không tốt? Sẽ làm em lo lắng.”
“Em chính là cảm thấy anh không có chỗ nào không tốt, cho nên mới lo lắng.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vô lực, “Quýnh a…”
“Em cũng không phải cùng anh đùa giỡn.” Ta day thái dương, “Ở phương diện này trực giác em luôn chuẩn, chuẩn đến bi kịch.”
“…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-cua-nguoi-qua-duong-giap/1518743/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.