Thu đồ ăn là chuyện vô cùng thái quá, rốt cục thì ta chọc lão mẹ giận dữ. Cũng may nàng còn nhớ kĩ tình mẹ con, Lâm Tiễn đi rồi mới bắt đầu phát uy. Ta tự biết đuối lý, chỉ đành nghe nàng quở trách, nửa câu cũng không dám cãi. Phạm Tạp biến mất vài ngày sau xuất hiện vẻ mặt mỏi mệt trong quán ta, cũng không nói nhiều, đặt mông an vị lên sofa cạnh tường ngủ. Ta biết ngày đó án mạng rất nghiêm trọng, nghe nói đã định ngày phá án. Nhưng cảnh sát thành thị nhiều như vậy, chẳng lẽ mỗi người đều giống như hắn đều mệt mỏi như vậy?
Buổi sáng khách hàng trong quán không nhiều lắm, nhưng mặc kệ khách lạ hay khách quen cũng đều đi qua đi lại sofa góc tường ngắm vài lần. Tiểu Quý tỷ trên lầu càng trắng trợn, “Quýnh, đây là bạn trai ngươi oa.” Nàng là cái đại cận thị, mang lòng hiếu kỳ lại càng nặng hơn. Thừa dịp ta xem sổ sách nhìn chằm chằm Phạm Tạp đang ngủ say, “Thật là soái ca tuấn tú rạng rỡ a.”
Ta cười cười, không lắc đầu cũng không gật đầu.
“Tuổi trẻ thật tốt a… Thật hâm mộ…” Tiểu Quý tỷ ôm đống sách dày cộp trước khi rời đi không quên than thở.
Quay đầu nhìn Phạm Tạp đang ngủ say, ta cười khổ. Tuổi trẻ sẽ già đi, lại chấp nhất kiên trì nếu không chiếm được hay đáp lại, cũng sẽ có một ngày, năng lượng tình yêu tình nguyện sẽ kiên trì được bao lâu? Ngay cả bản thân ta còn không biết.
Phạm Tạp ngủ thẳng đến giữa trưa, ta gọi hai suất đậu hủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-cua-nguoi-qua-duong-giap/1518700/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.