Quản gia liên hợp cùng đầu bếp, người làm vườn cùng lái xem bốn người đồng thời xuất động cũng không đuổi kịp Triệu bác sĩ, vẻ mặt thất bại trở về. Nhìn đến ta cư nhiên còn giữ vững trận địa, ông một mặt cảm động. Nhưng nhìn ta cầm túi phía sau Lâm Tiễn, mặt lại trắng bệch. Ta một giây cũng không nghĩ ở trong này ngây người, nắm ba lô lên nói, “Nếu Triệu bác sỹ đi trước một bước, tôi đây cũng nên về nhà.”
Quản gia vừa nghe liền kích động, không đợi ông nói gì, Lâm Tiễn đứng cách ta chậm rãi mở miệng, “Đã đến giờ này, nào có để khách nhân bụng rỗng đi, trước ăn cơm đi.”
“Không cần, tôi còn phải về nhà ăn, trong nhà tôi đã nấu cơm.” Ta vội vàng giải thích, nhưng người ta không thèm để ý, tự mình hạ lệnh, “Lão Khương, kêu phòng bếp nhanh chút, tôi đói bụng.” Vừa nói một bên thùng thùng đi lên lầu.
Ta nhìn về phía Diêu Chính xin giúp đỡ, “Mẹ tôi thật sự nấu cơm, đưa tôi trở về.” Diêu Chính còn chưa kịp mở miệng, tiếng Lâm Tiễn liền từ phía trên đè ép xuống, “Diêu trợ, thay tôi tiếp đón Hách tiểu thư, đừng chậm trễ.” Diêu Chính nhạ nhạ lên tiếng, thật đồng tình nhìn ta, “Cô xem…”
Ta xem như đã nhìn ra, Lâm Tiễn người này chính là lợi dụng việc tư trả đũa, tuyệt đối không thể có việc khinh địch như vậy thả ta đi. Nếu đều đụng phải, lại né tránh càng khó nhìn. Dù sao trước Lâm Trạm cam đoan, ta cũng không sợ hắn cùng ta khó xử. Lại nói như thế nào, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-cua-nguoi-qua-duong-giap/1518697/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.