Rốt cục thì đến thời điểm khai giảng, Quẫn Nhiên Tiểu Mạn sinh ý bắt đầu tốt lên. Ta phê sách mới còn có chút phấn khởi, lại đem một ít bộ sách tương đối cũ lấy ra bán phá giá. Vì thế thời gian tan học trong điếm trở nên chật trội, có người xem sách, có người thuê sách, cũng có người mua sách, trong lúc nhất thời nhân khí đỉnh vượng (phát đạt, phát cao). 
Ta cười đến khóe mắt đều nở hoa, nhưng đến buổi tối thời điểm bàn trướng lại chọc tức. Buôn bán đi lên là vậy, nhưng quán nhỏ của ta cũng gặp độc thủ, có hai bộ truyện tranh chính bản bị người trộm đi. Hai bộ truyện tranh kia là lúc làm lại giá sách chuyển qua giá sách phổ thông, phẩm tướng cũng là mới chín phần, hôm đó vừa khéo bị trộm tổn thất. 
Ta tức giận đến vẻn vẹn hai ngày chưa ăn cơm tốt, Hách cha nói muốn ta thỉnh một tiểu muội đến hỗ trợ trông quán, hàng tháng trả tám trăm một ngàn. Ta lắc đầu cười khổ, tiền lương trình độ hiện tại, tám trăm một ngàn mà muốn thuê người thì phải là nói nhảm thôi, huống chi lợi nhuận của cửa hàng cũng không tốt đến mức ta có thể thuê người. Hách mẹ tiên tiến hơn, nói ta mua camera theo dõi, duy có tốn chút tiền. Ta nghĩ cũng phải, camere theo dõi chính là đầu nhập duy nhất, mỗi tháng lại tốn chút điện phí uy uy, bớt lo so với người sống. 
Ta vài ngày đóng cửa hàng, chạy tới hàng điện tử mua bộ theo dõi tiện nghi nhất tục xưng khất cái (ăn mày? ?) bản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-cua-nguoi-qua-duong-giap/1518693/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.