“Xin lỗi” Ninh Cảnh Trần lui ra sau một bước, không dám nhìn Thu Xích Tây, lông mi run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Sắc mặt Thu Xích Tây cũng không được coi là đẹp, bản thân vốn đã mơ mơ màng màng, đột nhiên gặp phải chuyện bất ngờ thế này, không ai có thể thoải mái nổi.
“Họ đi rồi” Thu Xích Tây ngồi xuống nhặt hộp cơm lên, định bỏ đi.
Ninh Cảnh Trần giữ chặt cô “Vừa rồi mình… mình xin lỗi”
Thu Xích Tây nhìn sâu vào Ninh Cảnh Trần “Tình cảm không có cách nào ép buộc được”. Lời này nói ý vị thâm trường, thật ra Thu Xích Tây từ trước giờ không có tình cảm với ai, kể cả đời trước khi điều kiện kinh tế khá hơn cũng chưa bao giờ có quan hệ tình cảm với ai.
Mắt Ninh Cảnh Trần phủ vẻ đau buồn “Tiểu Ca rõ ràng là…”
Thu Xích Tây nhíu mày, trước nay cô chưa thấy qua dáng vẻ này của Ninh Cảnh Trần. từ đời trước đến nay anh giống như viên ngọc trên cao, khổ sở ở thế gian này sao có thể ảnh hưởng đến anh. “Cậu không nên buồn” Thu Xích Tây liên tưởng kiếp trước Thư Ca và Chu Lan Bân ở bên nhau lâu vậy, không muốn Ninh Cảnh Trần tiếp tục sa chân vào vũng bùn “Thư Ca không thích cậu”
Anh là người tốt, đối với mình tốt, Thu Xích Tây cho dù lạnh nhạt cũng biết ơn anh.
Ninh Cảnh Trần rũ mi mắt, che dấu vẻ chán nản, lát sau ngước lên nhẹ nhàng nói “Bạn học Thu, chúng ta kết đôi với nhau được không?”
“Bụp” —
Hộp cơm mới nhặt lên lại rơi xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-cua-cho-doc-than/259616/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.