Editor: Cỏ May Mắn
–
Anh trai, Thời Dư.
Xưng hô này hiển nhiên không thích hợp cho hai người trưởng thành sắp gần ba mươi tuổi, trong đó chứa đựng quá nhiều tính kích thích và ám chỉ có chủ ý.
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ, Chu Thời Dư nhanh tay vòng qua ôm eo Thịnh Tuệ, trong mắt anh phản chiếu đôi mắt lấp lánh của cô.
Anh nhận ra Thịnh Tuệ và cô người yêu mà anh hằng mong đợi trước khi kết hôn đã sớm khác nhau hoàn toàn.
Người yêu của anh lúc đó dịu dàng, mềm mại, mỗi lần nhìn bóng dáng mảnh mai của cô từ xa, Chu Thời Dư không khỏi cảm thấy yêu cô vô hạn, sợ làn gió lạnh thổi qua sẽ làm tổn thương cơ thể yếu đuối của cô.
Nhưng người trong vòng tay anh bây giờ có vẻ hơi khác một chút.
Sự tốt bụng và tinh tế ngày xưa của cô vẫn không thay đổi, nhưng ngày qua ngày, cô trở thành dáng vẻ mà ngay cả Chu Thời Dư cũng phải cảm thán: Cô đủ mạnh mẽ để tự mình đối đầu, đủ kiên cường không bị bão tuyết làm cho suy sụp, đủ sáng suốt để biến đau khổ thành hy vọng cho cuộc sống.
Cô không bằng lòng làm một kẻ yếu đuối tìm nơi nương tựa trong vòng tay anh mà muốn đứng trước mặt anh, dùng thân hình mảnh khảnh của mình để dốc sức bảo vệ người mình yêu.
“…… Em sắp đi làm muộn rồi.”
Giọng nữ mềm mại kéo dòng suy nghĩ của anh trở lại, Chu Thời Dư cảm nhận được Thịnh Tuệ giãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-cua-anh/3610231/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.