Editor: Cỏ May Mắn
–
“Cô ấy đi rồi.”
Giữa trưa, trời nắng như đổ lửa, bên trong cửa hàng hoa ven đường không còn bóng dáng của người phụ nữ mảnh khảnh, Lương Hủ Bách bị ánh sáng chói lóa ngoài cửa sổ làm cho nheo mắt.
Anh ấy thôi nhìn, quay đầu lại nhìn về phía cửa sau thông với con hẻm nhỏ, thở dài thành tiếng: “Xuất hiện đi.”
Căn phòng tràn ngập hương thơm chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ khẽ chuyển động.
Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc.
Vẻ mặt tùy ý của Lương Hủ Bách biến mất, anh ấy đứng dậy đi về phía cửa sau thì ngửi thấy một mùi khói nhàn nhạt phả vào chóp mũi, không khỏi mắng thầm.
Tính cả cửa hàng hoa, Lương Hủ Bách mua toàn bộ khoảng sân sau con hẻm, thỉnh thoảng anh ấy ra bên ngoài hẻm nhỏ rít một điếu thuốc.
Trong ấn tượng của anh ấy thì Chu Thời Dư không hút thuốc, vì bị bệnh nên Chu Thời Dư hiếm khi chạm vào rượu hay các món ăn cay.
Mà một người đàn ông không hút thuốc, không uống rượu lúc này đang tựa lưng vào bức tường đá xám trắng. Người đàn ông cao gầy cúi đầu, hơi cong lưng, xương cổ nhô ra rõ ràng, mái tóc lòa xòa trên trán che nửa mặt mày. Khi chiếc áo sơ mi trắng mỏng bị gió thổi cuốn lên có chút cám dỗ mê hoặc.
Bàn tay trái có khớp xương rõ ràng của anh kẹp một điếu thuốc ngắn, đốm đỏ cam nhấp nháy giữa các ngón tay như thể nó sẽ đốt cháy làn da trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-cua-anh/3610213/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.