Editor: Cỏ May Mắn
–
“Chu Thời Dư, trước kia chúng ta từng gặp nhau sao?”
Phòng ngủ trống trải không tiếng động làm câu hỏi dịu dàng mềm mại của cô thật đột ngột và bất ngờ.
Lần này, Chu Thời Dư cuối cùng cũng nghe được Thịnh Tuệ nói gì, anh nhìn khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng của người đối diện, dòng suy nghĩ trì trệ của anh chầm chậm hoạt động.
Tiếng ù ù vang lên như thể có ai đang thổi khí vào tai, nó chung tần số với nhịp tim đang đập dữ dội như sắp xuyên thủng lồng ngực, giống như hình với bóng.
Bộ não dường như đã chết trong đêm nhưng nó vẫn hưng phấn vận hành không ngừng vào sáng sớm, giống như một cỗ máy hư hỏng đã nhiều năm, chỉ còn lại một đống sắt vụn không biết khi nào mới hoàn toàn phân hủy.
Trí nhớ của anh sụt giảm, chỉ nhớ mang máng cách đây không lâu cô đã nói qua điện thoại rằng tối nay cô sẽ phải tăng ca.
Não bộ không thể xử lý được thông tin, Chu Thời Dư xác định người anh yêu trước mặt không phải ảo giác, anh buông bàn tay lạnh lẽo đang nắm tay cô ra, khàn giọng đáp: “… Từng gặp nhau rồi, chắc là em không nhớ rõ.”
Triệu chứng bệnh chỉ là tạm thời, một hai ngày nữa nó sẽ khỏi.
Không cần dọa đến cô.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo anh, Chu Thời Dư lùi ra sau, ánh mắt dừng trên người Thịnh Tuệ đang nửa quỳ bên cạnh giường, anh giơ tay vén chăn lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-cua-anh/3591310/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.