Từ trước đến nay, thứ mà nhà tư bản am hiểu nhất đó là “bóc lột”.
Mà Chu Thời Dư giống như các nhà tư bản vô lương tâm khác, anh đương nhiên không biết thỏa mãn là gì. Đàn ông giống như một thú săn mồi dày dạn kinh nghiệm, thong thả chờ con mồi tiến vào khu vực thiên la địa võng (*) đã bày sẵn. Đợi đến khi dê vào miệng cọp rồi, cọp ta ung dung chậm rãi nhấm nháp, gặm cắn.
(*)
Thiên la địa võng: nghĩa đen là “đào hố bên dưới, giăng lưới bên trên”, nghĩa bóng là không còn đường lui, bị vòng vây khép chặt từ bốn phía.
Thịnh Tuệ chính là con dê bị ăn thịt sạch sẽ đến nỗi xương cốt cũng không còn.
Không biết cố ý hay vô tình mà xe Chu Thời Dư trùng hợp đỗ ở trong góc của hầm để xe, hai người ra khỏi thang máy phải đi vài vòng mới tìm được, bốn phía trống vắng không có người khác.
Thịnh Tuệ được anh nắm tay dẫn đi, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Hai người dừng lại trước cửa xe, Chu Thời Dư không còn ga lăng mở cửa xe cho cô như trước đây mà ngồi thẳng vào ghế lái, không đợi Thịnh Tuệ phản ứng, anh ôm cô gặm cắn.
Một mùi hương gỗ lạnh dịu dàng xông vào mũi.
Hai người trốn ở một góc làm chuyện “vui vẻ”, nếu như Chu Thời Dư là kẻ chủ mưu gây án thì Thịnh Tuệ – mới đầu từ chối nhưng bây giờ lại thuận theo anh – chính là đồng phạm.
Một chiếc ô tô sang trọng dù rộng rãi đến đâu thì một ghế cũng không đủ để chứa hai người, Chu Thời Dư có thể dễ dàng điều chỉnh lưng ghế, nhưng anh nhất quyết muốn chen chúc với Thịnh Tuệ trong một không gian kín và nhỏ như thế này, muốn cô ngồi trên đùi và dựa vào lồng ngực anh.
Thịnh Tuệ tự nhận mình không phải là kiểu người bảo thủ, nhưng khi cô ngồi trên đùi chồng mình ở bên trong xe, anh cúi đầu hôn môi cô, nghe thấy tiếng nước triền miên, đối với cô chuyện này quá mức kích thích.
Khi đôi môi mỏng của anh phủ kín môi cô, Thịnh Tuệ cuối cùng cũng mơ hồ cảm nhận được một tia sợ hãi, đôi vai thon gầy không ngừng run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn của cô mất đi sức chống đỡ đành phải chống vào ngực anh, thỉnh thoảng trong cổ họng lại vang lên một tiếng nức nở nửa đắm chìm nửa thích thú.
Cô theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại không tìm được đường ra, không khí loãng dần ăn mòn chút tỉnh táo còn sót lại của cô. Trong lúc cô đang bối rối, một bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an.
Chu Thời Dư hiếm khi sinh lòng thương xót, những ngón tay của anh lúc này chầm chậm di chuyển dọc theo sống lưng của cô, vì nụ hôn mà xương sống cô buộc phải ưỡn cong giống như một con rắn nước.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh vẫn thấy không thỏa mãn. Thịnh Tuệ cảm thấy vai phải của mình hơi lạnh, từ khóe mắt thấy Chu Thời Dư đang nằm trên phần vai và cổ của cô, răng của anh ấn vào làn da và xương quai xanh mỏng manh của cô.
“Thịnh Tuệ, xương quai xanh của em ở đây có nốt ruồi…” Anh ngẩng đầu, ngồi thẳng dậy, khoảng cách rất gần làm cảm giác áp bức được khuếch đại lên nhiều lần. “Rất đẹp.”
Chu Thời Dư nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo của Thịnh Tuệ, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cô như một chú chuồn chuồn lướt trên mặt nước, anh thấp giọng nói:
“Ngày chúng ta kết hôn, trong lần gọi video đầu tiên, anh đã muốn làm như vậy.”
Cướp lấy hô hấp từ trong miệng cô, nếm vị ngọt ngào của môi răng cô, cắn vào vai và cổ của cô…
Nhưng lại lo mình làm cô hoảng sợ.
Chu Thời Dư dùng đầu ngón tay xoa xoa cánh môi dưới sưng đỏ và mềm mại của cô. Các tế bào gây náo loạn trong cơ thể bị ức chế, anh quay lại làm một người đàn ông tao nhã lịch sự, tốt bụng hỏi cô:
“……. Em không sợ chứ?”
Thịnh Tuệ đỏ mặt, khàn giọng nói: “… Em cần một chút thời gian để làm quen.”
Cô có thể mơ hồ cảm nhận được chồng của cô không phải là một quý ông lịch thiệp và nho nhã, mà là một tên thợ săn rất giỏi che giấu dã tâm của mình; anh không phải kiểu đàn ông mạnh mẽ cướp người (*),mà anh sẽ để cô tự nguyện bước vào sự dịu dàng anh đã bài trí.
(*)
Bản gốc là 强取豪夺 (cường thủ hào đoạt).
Thịnh Tuệ quả thật cũng đi theo hướng đó.
Nửa sau của bộ phim tất nhiên không xem được nữa, Thịnh Tuệ mở gương ra nhìn môi mình, anh nói gì cô cũng không chịu quay sang nhìn anh.
Chu Thời Dư làm theo ý muốn của cô, ôm cô về ghế phụ, tự mình thắt dây an toàn cho cô rồi lái xe trở về nhà.
Chỉ tội cho túi bắp rang vẫn còn nằm lẻ loi trơ trọi trong rạp chiếu phim.
Sau khi hai người về nhà, họ bắt đầu chuẩn bị bữa tối, vẫn là Chu Thời Dư phụ trách nấu nướng, Thịnh Tuệ ở bên cạnh hỗ trợ, thỉnh thoảng giúp chồng nêm nếm gia vị.
Khi chuẩn bị rửa rau, tay áo của Chu Thời Dư rớt xuống, Thịnh Tuệ thấy anh không tiện nên chủ động tiến lên giúp, cô chưa tới gần thì anh đã cho rau vào chậu nước trước, dùng bàn tay ướt sũng vén tay áo lên, để lộ cổ tay mạnh mẽ và một chiếc đồng hồ ‘vừa nhìn đã biết đắt tiền’ trên xương cổ tay.
Trong ấn tượng của cô, từ khi hai người mới gặp, trên tay Chu Thời Dư vẫn luôn đeo đồng hồ, trong tủ trưng bày ở giữa phòng để đồ cũng có nhiều đồng hồ nổi tiếng với các kiểu dáng khác nhau.
Thịnh Tuệ rủ mắt, lần đầu tiên cô cẩn thận nhìn đồng hồ của Chu Thời Dư, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Một lúc sau cô chợt nhận ra, hóa ra điểm kỳ lạ nằm ở dây đeo đồng hồ của anh, bề ngang của nó to hơn nhiều so với những chiếc đồng hồ nam cô từng nhìn thấy, chắc đồng hồ của anh là kiểu đặt làm riêng.
Hơn nữa, dây đeo làm bằng chất liệu bạch kim ôm rất sát vào da, không để lại kẽ hở.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, Chu Thời Dư không ngẩng đầu mà bình tĩnh nói: “Lấy nước tương giúp anh đi em.”
Thịnh Tuệ vội vàng xoay người: “Dạ được.”
Hiệu suất làm việc của anh vô cùng cao, không bao lâu sau, anh bưng lên bàn 3 món mặn và 1 món canh, anh cởi tạp dề, kéo chiếc ghế đối diện với Thịnh Tuệ.
Khi đưa chén sứ đựng trái cây tới, Chu Thời Dư dịu dàng giải thích: “Lát nữa anh sẽ làm một món tráng miệng mới, cho nên tối nay anh cân cho em ít trái cây hơn mọi ngày.”
Thịnh Tuệ cúi đầu nhìn quả táo đã gọt vỏ, bỏ lõi và được cắt thành khúc nhỏ trong chén nên không thể đoán được trọng lượng, cô không khỏi sửng sốt.
Cô mới chuyển đến đây được vài ngày, khi cô ăn cơm ở nhà thì cô chưa bao giờ chủ động tính toán lượng carb mình đã nạp vào cơ thể.
Giống như cô ngầm để Chu Thời Dư thay mình chuẩn bị hết tất cả mọi thứ.
Kiểu ỷ lại theo bản năng này không có gì đáng sợ, song sự quan tâm và chăm sóc thầm lặng của anh thấm vào từng chi tiết của lối sinh hoạt của cô, khiến một người dù độc lập và cứng cỏi đến đâu cũng muốn ỷ lại và dựa dẫm.
Thịnh Tuệ vừa mới ăn hai khúc táo thì thấy Chu Thời Dư gắp viên thịt-rau hấp vào bát của mình, cô chợt nhớ ra, trước đây cô đã từng thấy món này trong hộp cơm của học trò.
Học trò kén ăn, không thích rau nên mẹ tỉ mẩn vo rau và thịt thành từng viên, chỉ để con có thêm dinh dưỡng.
Quả nhiên giây tiếp theo, cô liền nghe thấy người đàn ông ngồi đối diện nói: “Lần trước anh thấy em không thích ăn rau, lần này anh cho thêm cà rốt, bắp cải, bí ngòi, hành tây và thịt gà. Em thử nếm xem.”
Những viên thịt tròn màu vàng cam mịn màng, khi cắn vào, miếng thịt tươi mềm hòa quyện hoàn hảo với rau củ, thanh mát và không ngấy.
Trong khoang miệng tràn ngập mùi thơm và độ nóng của thức ăn, Thịnh Tuệ cong mi cười, chân thành khen: “Ăn ngon lắm anh.”
Kết hôn với Chu Thời Dư dường như hạnh phúc hơn cô tưởng tượng một chút.
Sau bữa ăn, Chu Thời Dư ở trong nhà bếp vừa làm món tráng miệng vừa làm việc trên điện thoại, còn Thịnh Tuệ ôm máy tính ngồi xếp bằng trên sô pha trong phòng khách.
Lúc anh nuôi mèo, Bình An rất thích quấn lấy anh, nhưng kể từ khi Thịnh Tuệ chuyển đến đây, chú mèo nhỏ lại chuyển sang quấn lấy cô, suốt ngày giương bụng lên cho cô vuốt ve.
Thịnh Tuệ đang tìm tài liệu về sách ảnh trên mạng thì nhận được điện thoại của Tề Duyệt, cô ấy nói rằng mình không biết viết báo cáo công việc sắp cần phải nộp nên gọi đến để hỏi kinh nghiệm của tiền bối.
Hai người nói chuyện công việc hồi lâu, trước khi cúp điện thoại, Tề Duyệt đột nhiên hỏi: “Chị thấy bộ phim hôm nay thế nào? Đó là bộ phim cũ mà em thích nhất đấy, cứ có dịp em sẽ xem lại.”
Thịnh Tuệ không xem đến đoạn kết, nhưng cô nhớ lại nụ hôn kịch liệt của nhân vật chính trước khi mình rời đi, ậm ờ nói: “… Rất kích thích đó.”
“Kích thích? Ý chị là nụ hôn đầu phim á hả?”
Tề Duyệt ngạc nhiên, vài giây sau phát ra tiếng cười to: “Cả bộ phim chỉ có một cảnh hôn đó thôi, chẳng lẽ cô giáo Thịnh ngây thơ đến nỗi ấn tượng nhất với cảnh đó sao?”
Thịnh Tuệ nghe vậy thì sửng sốt.
Không phải Chu Thời Dư đã nói phần sau của phim sẽ có một số cảnh thân mật, thậm chí còn có cảnh giường chiếu ——
Đầu óc cô đơ ra không kịp phản ứng thì trên đỉnh đầu có một bóng đen bao phủ. Thịnh Tuệ đang dựa lưng vào ghế sô pha, cô ngẩng đầu lên thì thấy Chu Thời Dư đang mặc quần áo mặc ở nhà đứng ở phía sau, trên tay anh cầm một chiếc hộp dài hình chữ nhật, bên trong đựng bánh tiramisu vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh.
Chu Thời Dư vòng qua sô pha, ngồi xuống bên cạnh cô rồi thấp giọng nói: “Anh đã điều chỉnh phần nguyên liệu nên không có quá nhiều carb đâu, vì vậy em có thể ăn một chút.”
Thấy Thịnh Tuệ một tay ôm mèo, tay kia trả lời điện thoại, anh dùng muỗng xúc một ít bánh và đưa lên miệng của cô.
Tề Duyệt vẫn đang kể nội dung của bộ phim, Thịnh Tuệ thấy anh đưa muỗng qua, cô nhìn Chu Thời Dư rồi há miệng theo bản năng.
Cảm giác mềm mượt của phần kem mát lạnh tràn ngập trong khoang miệng, bánh có vị ngọt nhẹ nhưng không ngấy khiến mắt cô khẽ sáng lên.
Do mắc bệnh tiểu đường nên khi nào có việc vui cần chúc mừng thì Thịnh Tuệ mới tự thưởng cho bản thân một phần bánh ngọt, đây là lần đầu tiên cô ăn món bánh như thế này chỉ để thỏa mãn vị giác.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cô, mắt Chu Thời Dư đong đầy ý cười, hỏi: “Ăn ngon không em?”
Thịnh Tuệ gật đầu liên tục.
“Buổi tối đừng ăn quá nhiều.” Thấy ánh mắt cô háo hức nhìn theo chiếc bánh, Chu Thời Dư lại đút cô thêm một muỗng nữa: “Trong tủ lạnh còn hai vị nữa, vị matcha và vị ca cao, ngày mai em có thể mang đến văn phòng ăn.”
Trên mặt bánh tiramisu có rắc bột ca cao, khi ăn bánh, bột ca cao dính vào khóe miệng là điều không thể tránh khỏi.
Thịnh Tuệ thấy Chu Thời Dư nhìn chằm chằm khóe môi mình, cô định đưa tay lên lau thì bỗng thấy đôi mắt đen sau cặp kính của anh càng lúc càng thêm sâu, trong lòng sinh ra một cảm giác không rõ, cô bèn quay sang lấy khăn giấy trên bàn trà.
Quả nhiên giây tiếp theo, Chu Thời Dư ở phía đối diện đặt hộp bánh xuống, cúi người tới, hơi nghiêng đầu qua, đôi môi mỏng của anh chạm lên khóe miệng dính bột ca cao của Thịnh Tuệ.
Chu Thời Dư thè lưỡi ra liếm, cẩn thận thưởng thức thành phẩm của mình, anh lùi mặt lại khoảng vài centimet, mỉm cười đánh giá:
“Ừm, đúng là ngọt thật.”
Cũng không biết là đang nói ai.
“……”
Thịnh Tuệ kinh ngạc khi anh hôn trộm cô mà lại bình thản như không, cô định mở miệng muốn nói thì Chu Thời Dư lại lần nữa tới gần, ý muốn thử vị bánh trong khoang miệng cô.
Tối nay, bản tính xấu xa của anh rốt cuộc cũng bị lộ tẩy, anh nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Thịnh Tuệ để ngăn cô đẩy mình ra, áp đôi môi nóng bỏng của mình lên, chậm rãi từng bước chiếm lấy đôi môi đang muốn tháo chạy của Thịnh Tuệ, dần dần đẩy lưng cô dựa vào chiếc gối đặt trên sô pha.
Ngoại trừ tiếng hít thở triền miên, cả phòng khách rộng lớn chỉ còn giọng nói đầy nhiệt huyết của Tề Duyệt, như là một lời cổ vũ cho sự tỉnh táo sắp bị ăn mòn của Thịnh Tuệ.
Mái tóc dài xõa ra như thác, cô thở hổn hển, vội vàng nghiêng đầu muốn nói: “… Chờ, chờ một chút ——”
“Tuệ Tuệ, nhỏ giọng chút.”
Cô chưa dứt lời thì tay của Chu Thời Dư đã đè lên đôi môi cô, ngón tay có khớp xương rõ ràng của anh không phải để cho cô ngắm nhìn, mà là thong thả và ác liệt vuốt ve khóe miệng cô, giống như tông giọng trầm ấm gợi cảm của anh:
“Để người khác nghe được thì không tốt đâu.”
“……”
Thịnh Tuệ nghĩ thầm người đàn ông này thật là xấu xa, anh vừa săn sóc chu đáo, cho cô ăn no uống say, lại vừa muốn cạy răng cô ra, tính toán từng li từng tí đòi thù lao cho mình.
Ngay cả khi bắt nạt cô, anh còn không quên dạy cô cách bịt tai che mắt người khác.
Âm thanh khi hôn ồn ào như vậy, cô không có kinh nghiệm thì sao cô có thể kìm nén để Tề Duyệt ở đầu dây bên kia không nghe thấy được chứ.
Sau cùng, mãi đến khi vành mắt Thịnh Tuệ đẫm nước, nước mắt chực chờ muốn rơi thì Chu Thời Dư mới “đại phát từ bi” buông tha cho cô.
Anh vươn cánh tay dài ra ôm Thịnh Tuệ vào lòng, hôn lên mái tóc mềm mại của cô, vỗ nhẹ vào lưng cô như dỗ dành một đứa trẻ.
Khóe miệng Thịnh Tuệ đau xót, nhất thời không muốn nói chuyện, đầu cô uể oải dựa vào bả vai của Chu Thời Dư.
“…… Thịnh Tuệ? Cô giáo Thịnh có đang nghe không? Alo?”
“Đây, đây.”
Tư thế đang ôm Chu Thời Dư của cô giống như một con lười, nhưng Thịnh Tuệ không thèm màng đến mà vội vội vàng vàng cầm điện thoại lên, lúc này cô mới phát hiện cuộc gọi đã bị tắt âm từ khi nào.
Nói cách khác —— những tiếng động khó nghe vừa rồi, người ở đầu dây bên kia tất nhiên sẽ không nghe thấy.
Thịnh Tuệ không tin là mình trượt tay, cô ngước mắt lên nhìn Chu Thời Dư trong mắt đang tràn đầy ý cười. Hai người ngồi ngang trên ghế sô pha, sợ cô động đậy sẽ bị ngã, bàn tay anh đặt trước và sau eo cô, giữ cô thật chặt.
“……”
Thịnh Tuệ lấy cớ tín hiệu kém để kết thúc cuộc gọi, cô đặt điện thoại lên bàn trà, thấy Chu Thời Dư vẫn đang mỉm cười nhìn mình.
Tay chân cô nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực của anh, lần thứ hai bị anh bắt nạt, cô không khỏi đỏ mặt, cầm gối ném vào người Chu Thời Dư.
Thấy cô thở phì phì tức giận, Chu Thời Dư cười giơ tay xoa đỉnh đầu Thịnh Tuệ, không hề xấu hổ mà trịnh trọng nói:
“Anh thừa nhận, anh chính là người bụng dạ khó lường.”
“……”
Người này không biết xấu hổ mà còn nói ra!
Ngay cả khi đang dỗi, Thịnh Tuệ vẫn nói với giọng nhẹ nhàng, đôi mắt tròn xinh đẹp của cô nhìn chồng với đầy sự khiển trách:
“Anh thích hôn môi như vậy sao, rõ ràng trước khi về ăn cơm chiều đã ở trong xe hôn rồi mà, quả thực giống như là ——”
Trong tất cả dáng vẻ của Thịnh Tuệ thì bộ dạng linh động hoạt bát của cô khi giận dỗi làm Chu Thời Dư thích nhìn nhất, anh có thể ngắm không phát ngán. Thấy cô đang nói bỗng khựng lại, anh ngước mắt cổ vũ: “Giống như là gì em?”
Thịnh Tuệ rũ mắt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê vạt áo, nhỏ giọng mắng: “… Giống như tên cuồng hôn môi.”
Nhờ phúc của người đàn ông này mà xương quai xanh của cô vẫn còn đau âm ỉ.
Ngay lập tức, một tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai cô
“Không hẳn là thích hôn môi.”
“Mà là anh muốn làm chuyện xấu khác cơ, nhưng anh xui rủi không tìm được cơ hội.” Cánh tay anh dựa vào sô pha, sau một lúc lâu mới cúi người nhìn Thịnh Tuệ đang tránh né mắt mình, nụ cười của anh đầy sự cưng chiều, anh ung dung nói từng chữ:
“Vì vậy, anh chỉ có thể thỏa hiệp bằng cách hôn môi mà thôi.”
–
Ngày hôm sau đi làm, Thịnh Tuệ cố ý chọn một chiếc áo mỏng có phần cổ áo cao, ôm sát vào cổ, sau đó cô thoa son dưỡng có tác dụng bảo vệ môi.
Dù vậy, cô vẫn bị các đồng nghiệp tinh ý phát hiện.
Trong bữa trưa, một số giáo viên nữ không hẹn mà cùng chú ý dấu cắn trên miệng cô, sôi nổi dò hỏi cô sao lại bị thương ở đó.
Nhất là Tề Duyệt, cô ấy híp mắt nhìn Thịnh Tuệ chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên nói: “Em biết cô giáo Thịnh chưa từng hẹn hò, nếu không thì em đã nghĩ đó là do bạn trai hôn đấy.”
Các cô giáo trẻ nói chuyện không kiêng kị gì, họ nghe vậy thì đều cười, nói: “Nếu như vậy thật thì không phải thầy Vương sẽ rất buồn sao?”
Có người còn nháy mắt với Thịnh Tuệ, hỏi cô: “Ở hội thảo lần trước, thầy Vương cứ hỏi tôi rằng cô thích gì đấy. Cô thực sự không cân nhắc thầy ấy à?”
Thầy Vương năm ngoái được điều đến đây, anh ta trở thành đồng nghiệp của Thịnh Tuệ. Một lần nọ, trường tổ chức hoạt động nên chia 2 người họ chung một tổ, trong quá trình làm việc chung, thầy Vương sinh lòng cảm mến, sau đó anh ta có nhờ người khác đề cập chuyện này với Thịnh Tuệ.
Đối phương rất tốt, nhưng Thịnh Tuệ không chấp nhận chuyện tình công sở nên cô cảm ơn ngay lập tức và kiên quyết từ chối.
“Cảm ơn, tôi không cân nhắc đâu.”
Có lẽ gần đây khẩu vị của cô được Chu Thời Dư chiều chuộng đâm ra “chảnh chọe”, lúc trước cô rất thích đồ ăn ở căn tin trường, nhưng bây giờ chỉ thấy mấy món này bình thường thôi. Thịnh Tuệ ăn no nên đặt đũa xuống, nhìn người đối diện đang muốn hóng chuyện, cô cười:
“Tôi đã kết hôn rồi.”
Công tư phân minh, cô không thích mang những chuyện đời tư vào nơi làm việc, chẳng hạn như vấn đề tình cảm, cô thường xuyên bị người khác bàn tán, thậm chí cô đã từng kiên quyết từ chối sự giới thiệu, mai mối của đồng nghiệp và lãnh đạo.
Nhưng dường như Chu Thời Dư luôn là ngoại lệ của cô.
Trong ánh mắt kinh ngạc của các đồng nghiệp, Thịnh Tuệ bưng khay đồ ăn rời đi, cô nghĩ thân phận của anh đặc biệt, mặc dù cô không nói danh tính của anh ra, nhưng cô cũng chưa hỏi Chu Thời Dư rằng liệu anh có kiêng dè chuyện này không.
Trên đường trở lại văn phòng, Thịnh Tuệ gửi tin nhắn cho Chu Thời Dư:
[SS: Chuyện kết hôn á, em vừa nói cho đồng nghiệp rồi.]
[SS: Nhưng em chưa nói cho người ta biết đó là anh, chắc sẽ không mang rắc rối đến cho anh đâu nhỉ?]
Cô đã quen với việc Chu Thời Dư luôn trả lời trong vòng vài giây, lúc này cô lại nhận được điện thoại, song cô không hề ngạc nhiên mà bấm nghe máy ngay.
“Anh không ngại đâu.” Chu Thời Dư từ trước đến nay luôn đi thẳng vào vấn đề: “Ngày mình đăng ký kết hôn, anh đã báo cho những người khác biết anh đã có vợ rồi.”
Vừa dứt lời, ngay lập tức Thịnh Tuệ nghe bên đầu dây kia truyền đến một tiếng rống to.
Giọng nói quen thuộc của Khâu Tư truyền đến: “Cậu thật sự đi kết hôn vào ngày chúng tôi đến chơi game á?”
“Chu Thời Dư cậu đừng úp úp mở mở! Có phải là cô giáo xinh đẹp mà hôm đó gặp ở nhà hàng đúng không!”
“Tôi quen cậu nhiều năm như vậy, chưa thấy cậu nhìn phụ nữ nào chằm chằm mà lại nhìn lâu đến như vậy, cái thằng này, cậu yêu thầm người ta đúng không!”
“……”
Vài giây sau có tiếng đóng cửa vang lên, không gian rốt cuộc cũng an tĩnh lại, Chu Thời Dư giải thích ngắn gọn rằng anh đang họp nhóm, rồi hỏi cô:
“Cuối tuần ông nội muốn gặp em, nếu em không muốn thì không cần đi đâu.”
“Không sao đâu, cuối tuần này em rảnh mà, anh hỏi ông nội khi nào tiện để tụi mình đi qua đó.”
Theo miêu tả của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ có ấn tượng tốt với ông nội Chu, sau khi đồng ý hẹn gặp ông ấy, cô không khỏi lo lắng: “Thời gian của các anh bận rộn như vậy, anh ra ngoài nghe điện thoại có bị gì không?”
“Không sao đâu. Chu Thời Dư bị cô thúc giục, anh cười khẽ: “Thời gian của ai cũng hữu hạn…”
“Nhưng thời gian của anh dành cho em có thể vô hạn.”
Thịnh Tuệ bị một câu nói bình thường như vậy làm cho lỗ tai hơi nóng lên, cô nhẹ nhàng nói: “… Anh nói mấy lời ngọt ngào giỏi thật đấy.”
Không chỉ nói những lời ngọt ngào như “xuất khẩu thành thơ”, mà kỹ năng hôn của anh cũng rất thành thạo, giống như những tên lão luyện trong chuyện tình trường.
Với điều kiện của Chu Thời Dư, nếu anh có tình sử phong phú thì cũng rất hợp lý. Nhưng Thịnh Tuệ không bận tâm về điều này, cô chỉ thấy mình quá trúc trắc và vụng về, khó đuổi kịp chồng mình được.
—— Giống như tối hôm qua, mới chỉ hôn môi mà tay chân của cô đều mềm nhũn, trong khi Chu Thời Dư rõ ràng là “chưa đã thèm”.
Chu Thời Dư nghe thấy cô nói như vậy thì lại cười, anh cố gắng kìm nén giọng nói của anh như thể đang tự lẩm bẩm cho mình nghe, anh nói điều gì đó mà Thịnh Tuệ không thể hiểu được:
“Có lẽ những lời đó đã được nghĩ lâu lắm rồi, chỉ cần tìm được cơ hội thì sẽ thuận miệng nói ra.”
“……”
Chu Thời Dư đang bận việc, Thịnh Tuệ cũng có việc phải làm, không ai cố tình nói thêm những chuyện không cần thiết, sau khi cúp điện thoại, mỗi người đều làm việc của mình.
Khi dọn dẹp đống bừa bộn của lớp vào buổi chiều, mắt cá chân của Thịnh Tuệ vô tình bị va phải, may mắn là vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần băng bó, đi vớ để bảo vệ mắt cá chân là được.
Thường thì Thịnh Tuệ về nhà sớm hơn Chu Thời Dư, buổi trưa anh đã nói với cô rằng hôm nay sẽ có một dì đến dọn dẹp nhà cửa. Sau khi tan làm, Thịnh Tuệ đến siêu thị để mua một ít trái cây.
Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, đối phương là người lớn, dù là quan hệ người thuê và người làm thuê thì các lễ nghi cơ bản là điều cần thiết.
Thịnh Tuệ cảm thấy chưa quen với việc trong nhà chỉ có cô và Chu Thời Dư, mãi cho đến khi cô bước vào cửa và nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đang bận rộn trong phòng khách, biểu cảm trên khuôn mặt cô chuyển từ bất ngờ sang không thể tin được, và cuối cùng là vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cô thậm chí còn quên đặt trái cây xuống, xách theo hai túi nặng trĩu mà nhanh chóng bước tới, dè dặt hỏi:
“…… Dì Điền?”
Người phụ nữ nghe thấy tiếng thì quay đầu lạ. Bà ấy khoảng 50 tuổi, nhìn thấy người hỏi là Thịnh Tuệ, bà ấy ngay lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc giống như cô.
Đúng thật là dì Điền rồi.
Ngay cả khi dì Điền vừa mừng vừa sợ nắm tay cô, Thịnh Tuệ vẫn không thể tin được trên đời lại xảy ra một sự trùng hợp như vậy.
Thời cô học cấp ba, mỗi ngày từ trường về nhà cô đều phải đi qua một con phố cũ thật dài. Hai bên đường có đủ loại cửa hàng nhỏ và quán ăn vặt, nghe nói không có học sinh nào có thể đi qua con phố này với cái bụng đói.
Thịnh Tuệ cũng có lúc tham ăn, nhưng lúc đó cô sợ dùng quá nhiều insulin, và vì phải bỏ tiền mua đồ ăn nên cô chỉ dám âm thầm tiết kiệm tiền, khi đi ăn đồ nướng BBQ chỉ dám mua một ít thịt và rau.
Khi đó dì Điền và chồng mở một hàng thịt nướng, quán của họ làm ăn phát đạt, bảy, tám bàn bên ngoài luôn có khách ngồi.
Hầu hết con hẻm phía sau con phố cũ đều có gia đình nghèo như Thịnh Tuệ sinh sống, vợ chồng dì Điền là người tốt bụng, khi những đứa trẻ có điều kiện khó khăn đến quán họ, họ sẽ luôn cho chúng thêm chút đồ ăn.
Thịnh Tuệ nhận được rất nhiều ân huệ từ bà ấy.
Cô còn nhớ trước ngày thi đại học một ngày, bà ấy đã chặn cô lại ở ven đường, đưa cho cô một lon cà phê mới mua ở cửa hàng, bà bảo nghe người ta nói uống thứ này sẽ kích thích não bộ, đi thi sẽ đạt điểm cao.
Nhưng sau khi Thịnh Tuệ được nhận vào trường đại học yêu thích ở Thượng Hải, cô cố ý đến cảm ơn thì phát hiện dì Điền đã chuyển đi.
Thì ra trên đường đi mua hàng, chồng bà ấy gặp tai nạn xe nên qua đời, nhà không con cái, buôn bán một mình bà quán xuyến không xuể, đành phải thương lượng giá cả rồi sang quán cho người ta.
Ngày hôm đó mặt trời tỏa nắng chói chang, Thịnh Tuệ đứng trước quán thịt nướng rất lâu, thẫn thờ nhìn người thợ xây dựng đang gỡ bỏ bảng hiệu đã rỉ sét, lần đầu tiên cô nhận ra sự tàn khốc của hiện thực:
Hóa ra không phải người tốt nào cũng nhận được đền đáp xứng đáng.
“Con người tồn tại luôn phải trải qua sinh ly tử biệt.” Dì Điền thấy hốc mắt Thịnh Tuệ đỏ hoe, âu yếm vỗ vỗ mu bàn tay cô, cười nói:
“Đúng rồi, mấy năm trước cậu Chu mời dì tới làm quản gia, nói muốn cảm ơn dì vì đã giúp đỡ cậu ấy, mới đầu dì còn tưởng là kẻ lừa đảo cơ đấy.”
“Đứa nhóc đẹp trai như vậy, nếu hồi đó dì cho nó thêm đồ ăn thì phải nhớ rõ nó chứ.” Dì Điền cố gắng dỗ Thịnh Tuệ vui: “Với lại cậu Chu nhìn là biết người giàu có rồi, làm sao cậu ấy đến cửa hàng nhỏ của dì được.”
Thịnh Tuệ nghe vậy cũng tò mò: “Vậy sao rốt cuộc dì lại tin tưởng anh ấy ạ?”
“Cậu ấy không hề do dự mà nói nhà dì bán thịt ba chỉ nướng than, thịt cuộn nấm kim châm và bắp tách hạt nướng. Vậy nên dì mới tin.”
Nhìn thấy vẻ mặt hoài niệm của Thịnh Tuệ, dì Điền xung phong đảm nhận: “Dì vẫn nhớ hồi đó lần nào cháu tới cũng gọi ba món này, lần sau dì sẽ làm cho cháu ăn nhé.”
“Dạ.”
Thịnh Tuệ cười nói cảm ơn mà không giải thích rằng hồi đó cô thích ăn 3 món này nhất là vì trong tất cả các món ăn, giá của 3 món đó là rẻ nhất.
“Cậu Chu là người tốt, mấy năm nay dì được cậu ấy quan tâm rất nhiều, các cháu ở bên nhau phải sống thật vui vẻ nhé.”
Kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người, dì Điền nhẹ nhàng chạm vào mặt Thịnh Tuệ, gương mặt của bà không còn trẻ trung như xưa, nhưng nụ cười vẫn hiền từ như thế: “Lúc trước dì đã từng hỏi cậu ấy vì sao lại đi tìm dì.”
“Cậu Chu nói với dì là: người tốt cần được nhận đền đáp xứng đáng.”
“……”
Không biết vì sao, đã nhiều năm trôi qua rồi, nhưng khi Thịnh Tuệ nghe lại câu nói này đột nhiên rớm đầy nước mắt.
Nhìn thấy dì Điền – người đã từng ra tay giúp đỡ cô – hiện giờ đang sống rất tốt, trong lòng cô rất biết ơn Chu Thời Dư.
Cô không còn là nữ sinh không rành thế sự năm đó nữa, bây giờ cô đã bước chân vào xã hội nhiều năm rồi, hồi đó cô đã biết tuy gọi là “nhân quả báo ứng” nhưng thật ra nó chưa bao giờ công bằng, ở đâu cũng có “tiểu nhân đắc chí” (*).
(*)
Tiểu nhân đắc chí: những kẻ hèn hạ có quyền thế trở nên hốc hách, ngạo mạn.
Nhưng cũng chính vì vậy, khi nghe được có người cố gắng thực hiện câu nói kia, sẵn sàng cho dì Điền một cái kết có hậu, cô dường như có thể tự tin nói với Thịnh Tuệ tuổi 18 bất lực đứng dưới cái nắng chói chang năm đó rằng:
Đừng thất vọng về thế giới này, cho dù cuộc sống hiện tại có gập ghềnh và đen tối đến đâu, chỉ cần bạn tiếp tục mạnh dạn tiến về phía trước, bạn sẽ luôn gặp được những mùa xuân mới tươi sáng hơn.
Từ nay về sau, đường sá bằng phẳng, bầu trời sáng trong.
Nghĩ đến đây, Thịnh Tuệ không khỏi xúc động.
Cô luôn nghĩ rằng trước đây hai người chưa từng gặp nhau.
Mãi cho đến hôm nay, cuối cùng cô cũng biết được rằng, Chu Thời Dư chính là người đã bù đắp cho sự tiếc nuối của Thịnh Tuệ tuổi 18.
Dì Điền còn phải thu dọn nhà bếp nên không tiện nói chuyện tiếp, Thịnh Tuệ đưa trái cây cho bà ấy, cô không làm phiền đến công việc của bà ấy nữa, xoay người đi vào phòng thay đồ.
Nhiệt độ trong nhà cao hơn bên ngoài rất nhiều, đừng nói là mặc áo khoác, mặc đồ ngủ mỏng nhẹ cũng sẽ không lạnh.
Trong khi tìm kiếm một bộ đồ ngủ mới để thay, Thịnh Tuệ phát hiện ra cô chỉ có 3 bộ quần-áo ngủ, mà cả 3 đều đã bị cô đã vứt vào máy giặt, chiếc còn lại duy nhất là chiếc váy ngủ mỏng bằng lụa.
Cô thường quen mặc một chiếc áo khoác len bên ngoài váy ngủ, tuy chiều dài của váy ngủ vừa trên đầu gối, nhưng rất khó để che được phần đùi.
Trước đây cô ở chung phòng với con gái thì không sao, nhưng bây giờ người ở chung là Chu Thời Dư ——
Ngay lúc Thịnh Tuệ đang đứng trước gương trong phòng tắm, cau mày nhìn chiều dài của chiếc váy ngủ, bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng đóng cửa, sau đó là một cuộc trò chuyện đơn giản giữa một nam và một nữ.
Chẳng mấy chốc, Chu Thời Dư trong bộ vest đen tuyền với đôi chân dài bước vào.
Người đàn ông dáng người cao ráo rắn rỏi, sau khi vào phòng ngủ, anh liền đi thẳng vào cửa phòng tắm, khi nhìn thấy Thịnh Tuệ chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng và ngắn, đôi mắt đen láy sau ống kính của anh bỗng chốc thêm thâm sâu.
Nhưng khoảnh khắc đó chỉ trong vài giây, đôi mắt chân thật của Chu Thời Dư lại cẩn thận nhìn Thịnh Tuệ từ trên xuống dưới.
Ánh mắt của anh sáng như đuốc sắc như dao, tựa như anh có thể dễ dàng vén váy của cô lên và giấu áo khoác của cô đi.
Thịnh Tuệ vốn định nói về dì Điền, nhưng đôi mắt và nụ cười của Chu Thời Dư khiến lòng cô nhảy dựng.
Tuy anh nở nụ cười dịu dàng nhưng toàn thân anh lại mang tới một cảm giác vô cùng bức bách, anh vừa bước vào phòng tắm vừa dán mắt nhìn Thịnh Tuệ, cánh tay dài của anh cản cô lại không cho cô cơ hội né tránh, anh ôm cô vào lòng, cô không còn đường nào để trốn.
Hai người đứng đối diện nhau, Thịnh Tuệ buộc phải đứng thẳng, cô cảm thấy Chu Thời Dư hơi cúi người để thu ngắn khoảng cách, anh đặt đôi tay của mình dưới vòi nước cảm biến để rửa tay.
Đôi môi mỏng phảng phất lướt qua vành tai Thịnh Tuệ: “Sao trước giờ không thấy em mặc váy ngủ thế?”
“Em ——”
Giọng anh trầm thấp đầy ám muội, Thịnh Tuệ vừa mở miệng định nói thì Chu Thời Dư rút tay về, đứng thẳng dậy làm đùi phải của cô dính vài giọt nước lành lạnh.
“Xin lỗi, ‘không cẩn thận’ làm ướt người em rồi.”
Miệng Chu Thời Dư nói lời xin lỗi vô cùng thành khẩn, bàn tay gây họa cũng áy náy lau nước dính trên đùi Thịnh Tuệ, dù những giọt nước bé xíu anh cũng thong thả cẩn thận lau, từ từ di chuyển lên phía trên ——
Đột nhiên, Thịnh Tuệ kinh ngạc mãi bây giờ mới định thần lại, lùi người ra sau, mắt cá chân phải bị thương của cô vô tình đập vào góc tủ, cơn đau nhức làm cô há hốc miệng, thân người hơi nghiêng qua bên phải.
Chu Thời Dư nhanh chóng đỡ lấy cô, ôm chặt cô vào lòng, trong mắt anh đong đầy ý cười.
Thịnh Tuệ càng ngày càng cảm thấy khi hai người họ ở riêng với nhau, nụ cười của Chu Thời Dư luôn có một chút xấu xa.
“Tuệ Tuệ.” Giống như lúc này, anh cố ý hạ thấp giọng gọi nhũ danh của cô, làm cô không thể che đi tiếng tim đang đập thình thịch, lại còn làm sóng gió trong lòng cô trở nên náo động…
“Anh chưa làm chuyện xấu mà, sao chân em đã mềm oặt rồi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]