Phong Tĩnh đứng bật dậy, vẻ như khó tin vào điều vừa nghe được, tiếp theo hắn tự nhủ phải bình tĩnh, lỡ như kích động sẽ dễ rơi vào bẫy của Lý Củng xảo trá này.
- Làm sao tao tin được mày nói đúng hay không? Và tại sao mày có thể biết về “người quan trọng” kia trong khi 10 năm trước mày đang ở cái xó xỉnh nào?
- Câu hỏi hay đấy Phong chủ tịch\, thế thì tôi tiết lộ một điều nhé: cái kẻ căm hận Lâm Hi cũng chính hắn nói cho tôi biết về “người quan trọng” này! Thực sự thì tôi không biết rõ mối quan hệ giữa họ là gì\, do tôi tò mò nên bí mật điều tra thì phát hiện hắn mỗi tháng đều chuyển tiền cho “người quan trọng” kia ở bên nước ngoài.
Im lặng vài giây, Phong Tĩnh bấy giờ mới hỏi vào vấn đề quan trọng:
- Mày đang phản bội lại kẻ đó\, có nghĩa là muốn làm một cuộc giao dịch trao đổi thông tin với tao\, đúng không? Điều kiện mày đặt ra là gì?
Lý Củng cười lớn trong điện thoại, đúng là kẻ đáng gờm chuyên lăn lộn trên thương trường có khác, đầu óc rất nhanh nhạy và luôn đi đúng trọng tâm, gã thích thế!
- Nếu Phong chủ tịch có hứng thú với thông tin về “người quan trọng” đó thì đến gặp tôi vào chiều nay\, chuẩn bị 500 triệu USD và một vé đi Canada ngay trong đêm.
- 500 triệu USD? Lòng tham của mày cũng không ít đâu.
- Con số 500 triệu USD so với khối tài sản kếch xù của Phong chủ tịch thì có thấm vào đâu? Tôi sẽ cho ngài số tài khoản\, sau khi chuyển tiền xong tôi sẽ đưa địa chỉ gặp mặt\, tới lúc đó ngài có được thông tin quan trọng còn tôi bay sang Canada.
- Lỡ mày lật lọng thì sao?
- Lý Củng này tuy xấu xa ham tiền nhưng chưa tới mức tráo trở thất hứa\, sẽ cho Phong chủ tịch tất cả thông tin mà tôi có\, chỉ cần ngài giúp tôi trốn thoát khỏi Đại Lục là được. Thời gian gần đây\, tôi cảm giác hắn muốn “ra tay” với tôi\, nên tôi cần giữ mạng đã. Phong chủ tịch à\, ngài không còn lựa chọn đâu!
Lý Củng cúp máy rồi, Phong Tĩnh hướng ánh mắt đăm đăm vào khoảng không phía trước, tiếp theo gọi lớn và Hồ Quân mau chóng đi vào. Hắn liền kể lại cuộc đối thoại ban nãy cho anh chàng vệ sĩ, nghe xong Hồ Quân kinh ngạc:
- Chủ tịch\, mấy lời Lý Củng nói có đáng tin không?
- Tin hay không cũng phải đến gặp gã đã\, đúng là không còn lựa chọn nào khác đành phải thử xem sao\, lỡ như thực sự Lý Củng có thông tin chúng ta cần thì 500 triệu USD chả là gì cả. Nếu gã đang bị thủ tiêu\, việc chạy trốn khỏi Đại Lục cũng rất hợp lý.
Đưa số tài khoản cho Hồ Quân, Phong Tĩnh yêu cầu chuyển tiền cho Lý Củng, tầm nửa tiếng sau, tin nhắn gửi đến địa điểm cuộc gặp mặt, hắn siết chặt điện thoại trong tay...
Khi đó ở Lâm Thị, Lâm Hi đang trầm tư bên xấp giấy tờ để mở, chẳng là mấy ngày nay việc của công ty đã ổn định rồi, cậu tình cờ thấy lại mấy tài liệu tháng trước thư ký Trần đưa cho mình, về việc tìm hiểu vụ Phong Y 10 năm trước. Tuy bây giờ đã chẳng còn quan hệ gì với Phong Tĩnh nhưng suy cho cùng cậu vẫn quan tâm tới hắn, việc của ba hắn cũng nên điều tra thử, và vì đây còn là chuyện của công ty nữa. Giống Phong Tĩnh, Lâm Hi dù xem đi xem lại bao nhiêu lần, chẳng thể phát hiện điều gì bất thường. Cậu thở ra nhè nhẹ, vừa lúc thư ký Trần đi vào, báo rằng bên xưởng gốm vẫn suôn sẻ, tầm vài ngày là sản xuất xong lô hàng mới cho tập đoàn BIF. Lâm Hi gật đầu, còn thư ký Trần tình cờ nhìn lên bàn giám đốc.
- Anh vẫn còn tìm hiểu vụ Phong Y ư?
- Ừm\, dẫu sao cũng là chuyện của Lâm Thị trước đây\, tôi cần xem lại một chút. Nhưng vẻ như chẳng có gì cả\, lẽ nào Phong Y thực sự ăn cắp số tiền đó.
- Giám đốc\, tôi nhớ trong kho lưu trữ của công ty\, có một tủ sắt đựng các tài liệu mật quan trọng của Lâm Thị từ trước tới nay\, hay là anh thử tìm qua xem. Có điều tủ sắt khóa kín\, để mở được phải có vân tay và con dấu của cựu giám đốc.
Lâm Hi khẽ đảo mắt, giả sử vụ Phong Y có ẩn tình gì thì mấy tài liệu công khai tuyệt nhiên sẽ không thể phát hiện được, nhưng chắc chắn những giấy tờ quan trọng của năm đó vẫn còn lưu giữ, và nó chính là “tài liệu mật” chỉ có nội bộ và người cấp cao mới biết rõ. Có lẽ cậu sẽ lấy vân tay và con dấu của ba mình để mở tủ sắt.
Buổi chiều y như đã hẹn, Phong Tĩnh tới địa điểm sẽ diễn ra cuộc gặp mặt. Đó là một khu nhà bỏ hoang ở ngoại ô vắng vẻ, khi hắn xuống xe thì Hồ Quân lo lắng hỏi:
- Một mình chủ tịch đi\, liệu có ổn không?
- Lý Củng nói chỉ gặp một mình tôi\, nếu có vệ sĩ theo\, gã sẽ không xuất hiện. Yên tâm đi\, gã đã muốn có cuộc trao đổi này thì sẽ không gây hại tôi đâu. Anh và nhóm vệ sĩ tạm thời ở đây chờ\, nếu có chuyện bất trắc\, tôi sẽ bắn một phát súng báo ngay!
Phong Tĩnh băng qua quãng đất trống, tiến về phía khu nhà bỏ hoang. Bên trong khá tối, bốc mùi ẩm mốc kinh khủng! Hắn chậm rãi tiến vào trong, một tay thò vào túi áo khoác cầm hờ khẩu súng đề phòng, sau đó gọi to: “Lý Củng! Tao đến rồi, mau ra đi!”. Đáp lại chỉ là một bầu không gian yên tĩnh rợn người. Linh cảm có chuyện chẳng lành, hắn cẩn thận nhìn quanh ngôi nhà đổ nát. Bất chợt, một bóng dáng lao vút qua sau lưng, Phong Tĩnh chưa kịp nhìn là ai thì kẻ đó đã nhảy ra khỏi cửa sổ, mất dạng! Vừa lúc, hắn nghe có tiếng rên khẽ cất lên ở phòng bên cạnh, liền chạy qua xem. Lý Củng nằm dưới đất thoi thóp, bị một con dao đâm sâu vào bụng, máu xối xả. Hắn tức tốc đỡ gã dậy, hỏi đã xảy ra chuyện gì, là ai đã làm?
- Dưới... dưới... đế giày... có thứ... ngài muốn... - Biết mình không qua khỏi\, Lý Củng níu chặt tay áo Phong Tĩnh\, thều thào - Nhất... nhất định... phải... khiến hắn... trả giá...
- Hắn rốt cuộc là ai?
- Là... l...à...
Lý Củng gục đầu tắt thở! Phong Tĩnh mím môi, liền lấy điện thoại gọi cho Hồ Quân. Trong lúc chờ vệ sĩ tới, hắn mau chóng cởi giày Lý Củng, lấy một con dao cùn nằm chỏng chơ ở gần đó, cạy đế giày ra. Bên trong là mảnh giấy nhỏ gấp tư, đúng là một tay gian xảo, giấu vật ngay chỗ ít người nghĩ tới! Hắn mở ra, chỉ duy nhất một cái tên kỳ lạ: “BlackW”! Hồ Quân chạy vào, thấy Lý Củng chết rồi, liền hỏi Phong Tĩnh có bị thương không? Hắn lắc đầu, đưa tờ giấy cho anh ta, đây không phải cái tên mà là một biệt danh, lập tức điều tra thông tin về kẻ này ngay! Chuông điện thoại lại reo, hắn bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng gấp gáp của một vệ sĩ:
- Chủ tịch\, chúng tôi được phái theo bảo vệ Lâm giám đốc\, ban nãy ngài ấy từ bệnh viện thăm Lâm Văn Lôi đi ra thì bị một chiếc Toyota chạy tới\, lôi vào trong xe! Chúng tôi đang đuổi theo\, bọn chúng ra khỏi nội thành\, rất có thể sẽ chạy qua chỗ chủ tịch!
Phong Tĩnh sửng sốt, bất giác nhớ lại lời Lý Củng từng nói “cái kẻ căm hận Lâm Hi cũng chính hắn nói cho tôi biết về ‘người quan trọng’ này”, Lý Củng thì bị giết, Lâm Hi lại bị bắt cóc, hai sự việc gần như diễn ra cùng một lúc, rõ ràng là cùng một kẻ ra tay và rất có thể là chủ mưu của mọi chuyện! Hắn dập điện thoại, chẳng nói lời nào với Hồ Quân đã chạy ra ngoài, vào trong một chiếc xe hơi của vệ sĩ, lái đi!
Phong Tĩnh dừng xe tại một giao lộ, phía trước quả nhiên có chiếc Toyota đang phóng tới, ngay lập tức hắn quay xe chặn ngay đầu chiếc Toyota. Hắn vừa bước xuống, từ trong Toyota một đám cỡ sáu tên côn đồ cầm dao lao tới. Hắn rút súng, lần lượt bắn gục chúng. Mau chóng mở cửa xe, hắn thấy Lâm Hi nằm bất tỉnh trên băng ghế, liền bế cậu ra ngoài.
Phong Tĩnh chỉ đi được vài bước, tự dưng đầu bị choáng, nên khựng lại vài giây. Tiếp theo nghe tiếng hét lớn phía xa: “Cẩn thận chủ tịch!”, là nhóm vệ sĩ theo bảo vệ Lâm Hi chạy xe tới, hắn quay qua bắt gặp một tên côn đồ vừa bật dậy cầm dao xông tới, hướng nhắm là Lâm Hi! Hắn lập tức quay lưng che chắn cho cậu, thế là bị mũi dao chém mạnh qua cánh tay, phun máu! Đùng! Gã nọ bị Hồ Quân bắn một phát, ngã xuống đất. Chàng vệ sĩ chạy vội tới chỗ Phong Tĩnh, nghe hắn bảo, đưa Lâm Hi đến bệnh viện ngay!
... Sau khi xem qua cho Lâm Hi xong, bác sĩ Cao mới trấn an Phong Tĩnh:
- Chủ tịch yên tâm\, cậu ta chỉ bị chuốc thuốc mê và hơi kích động\, nằm nghỉ qua đêm nay là sẽ khỏe thôi. Còn vết thương của chủ tịch cần phải băng bó rồi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]