Trước mười con mắt đang dõi theo ấy, Lâm Hi bước đi điềm tĩnh ra khỏi phòng họp, Đằng Vân ra dấu cho Hồ Quân, anh ta cũng lẳng lặng theo sau phu nhân. 
Vừa bước ra ngoài, Lâm Hi hụt chân một chút, cả người phải tựa nhẹ vào tường để đứng vững, nghe ở phía sau tiếng Hồ Quân sốt sắng, hỏi phu nhân ổn chứ? Cậu liền lắc đầu, cố hít sâu thật sâu, cầm lấy điện thoại đang rung liên hồi, bắt máy hỏi: 
- Jowen... Tình hình Phong Tĩnh thế nào rồi? 
- May thật\, tim đập trở lại rồi\, tạm thời qua cơn nguy kịch. Nhưng có thể phẫu thuật kéo dài hơn dự kiến\, tình hình vẫn không lạc quan lắm. Còn phía bên cậu thế nào? 
- Hơi dài dòng một chút\, giờ tôi không tiện kể\, chung quy thì họ đang chờ kết quả cuộc phẫu thuật. - Giọng Lâm Hi tự dưng run lên - Jowen\, tôi sợ\, lỡ Phong Tĩnh... 
- Lâm Hi\, cậu phải bình tĩnh! Tin tôi đi\, lão Phong chắc chắn vượt qua được! 
Lâm Hi mím nhẹ môi, nhìn xuống đất và thấy mắt nhòe nhoẹt nước. Biết rõ là phải tin vào Phong Tĩnh, cầu nguyện cho mọi chuyện tốt đẹp hơn, nhưng cậu không sao ngăn được nỗi lòng bất an này và con tim đang run rẩy, bởi sinh mệnh là thứ rất khó nói trước! Dù vậy, bây giờ ngoài “hi vọng” ra thì bản thân còn có thể làm được gì, cậu “ừm” thật khẽ với Jowen. Cúp điện thoại, Lâm Hi nhìn qua tấm kính lớn, trời xanh ngắt, tiếp theo đưa tay quệt nước mắt chực rơi, lấy lại dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-vo-yeu-cua-chu-tich-ac-ma/2966840/chuong-44.html