Chương trước
Chương sau


- Giờ em hiểu rồi chứ\, tôi bước chân vào đây để chờ ngày lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về mình! Nhưng đừng lo Lâm Hi\, em vẫn là người mà tôi muốn nâng niu và bảo bọc\, chỉ cần em chấp nhận ở lại cạnh tôi...

Trần Thế Ninh ngưng bặt khi bất ngờ bị Lâm Hi đẩy ra, nói thật rõ:

- Những chuyện này tôi không tin!

- Mẹ tôi và mẹ em đều chết rồi\, còn Lâm Văn Lôi thì nguy kịch chẳng rõ sống chết\, tất cả người năm xưa biết rõ chuyện đã không thể có mặt ở đây! Chỉ có hai tờ giấy xét nghiệm ADN này chính là “sự thật duy nhất” cho tới bây giờ!

- Anh nói gì cũng vô ích! Buông tôi ra! Tôi đã có chồng rồi\, anh đừng tùy tiện...

Lâm Hi phản kháng khi Trần Thế Ninh cứ nắm giữ tay mình, cùng lúc ai nấy nghe tiếng hét to, tiếp theo là cảnh Lâm Dận lao về phía Lâm Hi và Trần Thế Ninh đang giằng co! Ông ta túm lấy cổ áo hai người, dùng hết sức lực kéo họ về phía cửa kính lớn, với ý định cùng họ nhảy khỏi tầng lầu. Trần Thế Ninh quá nhanh trí, đấm mạnh vào mắt Lâm Dận khiến ông đau đớn mà buông cổ áo anh ta, dù vậy chân ông ta theo đà cứ lao thẳng ra tấm kính vỡ xoảng, kéo theo Lâm Hi! Trần Thế Ninh vươn tay định chụp lấy tay Lâm Hi nhưng không kịp, cậu cùng Lâm Dận rơi xuống từ tầng năm! May thay, bên dưới có một hồ cá cảnh lớn, hai bóng người rơi tõm xuống nước.

“Tại sao con không phải con ruột của ba? Tại sao mẹ lại lừa dối con...?”

Lâm Hi nhắm mắt, cả người chìm dần xuống dưới đáy hồ lạnh lẽo.

***

Chuyện của Lâm gia ầm ĩ, tin đồn lan ra, tới tai Đằng Vân. Hay tin Lâm Hi được đưa vào bệnh viện, cậu dĩ nhiên phải vào xem tình hình, sau đó liền gọi điện cho chủ tịch. Phong Tĩnh tạm gác chuyện ở Singapore, lập tức lên chuyên cơ riêng bay về Đại Lục! Chiếc Limo dừng trước cổng bệnh viện cao cấp, hắn xuống xe chạy vội vào bên trong, Hồ Quân cũng đuổi theo. Đằng Vân đón hai người trước cửa phòng bệnh, chưa kịp nghe cậu chào thì Phong Tĩnh đã hỏi gấp gáp:

- Lâm Hi thế nào rồi?

- Phu nhân vừa tỉnh lại\, không bị thương gì nặng cả\, nhưng mà...

Chỉ mới nghe tới một nửa, Phong Tĩnh đã lập tức mở cửa phòng, chạy vào. Bên trong có bác sĩ và vài y tá đang đứng hỏi han Lâm Hi, hắn sải bước dài đến cạnh giường, vươn tay ôm chầm lấy cậu. Hắn hỏi nhiều lắm, bàn tay sờ khắp người cậu cốt xem có bị thương đâu không. Tự dưng Lâm Hi phản ứng, liền đẩy nhẹ Phong Tĩnh ra. Cậu co người lại, giương mắt nhìn hắn cũng đang khó hiểu, hỏi một câu chấn động:

- Anh là ai vậy?

- Lâm Hi\, em sao lại...

- Là Phong chủ tịch\, chồng của Lâm giám đốc đúng không?

Phong Tĩnh quay qua nhìn vị bác sĩ, trước đó ông đã nghe Đằng Vân nói rõ về thông tin cá nhân cần thiết của Lâm Hi.

- Phu nhân rơi từ tầng năm\, may mắn rớt xuống hồ nước nên không bị thương gì nghiêm trọng\, chỉ là sau khi tỉnh dậy đã không nhớ gì cả\, có lẽ là bị mất ký ức tạm thời.

Đứng ngay cửa phòng, Hồ Quân đưa mắt sang Đằng Vân, cậu khẽ gật đầu khẳng định. Về phần Phong Tĩnh, bản thân lặp lại điều vừa nghe: “Mất ký ức tạm thời?”. Bác sĩ mới giải thích, con người luôn có “cơ chế” tự bảo vệ bản thân khi đứng trước sự nguy hiểm hoặc bị sự đả kích dữ dội, đôi khi người ta cũng muốn quên đi mảng ký ức nào đó, đây cũng được gọi là chấn thương tâm lý, khiến một đoạn ký ức tạm thời biến mất! Hắn liền đưa mắt nhìn Lâm Hi, tự hỏi cậu vừa trải qua chuyện gì dữ dội tới nỗi “muốn quên” như vậy, thậm chí quên luôn cả hắn?

- Thế sự mất trí nhớ này kéo dài tới bao lâu nếu chỉ là tạm thời?

- Nói “tạm thời” là một cách gọi thôi\, việc bình phục và nhớ lại còn tùy thuộc vào người bệnh\, cũng có trường hợp mãi mãi không nhớ lại nữa. Có lẽ phu nhân từng trải qua nhiều việc đau buồn\, bị đả kích\, đến giờ đã vượt sức chịu đựng... Chủ tịch hãy cố gắng giúp phu nhân\, “ký ức” có thể quên nhưng “cảm giác” thì không quên được. Nếu hai người yêu nhau sâu đậm thì phu nhân sẽ sớm nhớ ra thôi.

Nghe bác sĩ nói xong, trái tim Phong Tĩnh vô cùng nặng nề, bất giác quay qua nhìn Lâm Hi đang ngồi co người trên giường, hết sức đề phòng mình.

Lúc nhận cuộc gọi từ Đằng Vân, chung quy Phong Tĩnh cũng chỉ nghe xảy ra chuyện lớn ở Lâm gia, còn Lâm Hi bị đưa vào bệnh viện, và giờ thì hắn muốn biết tường tận mọi chuyện. Đằng Vân cũng chẳng chứng kiến, rốt cuộc là nghe qua trợ lý của Lâm Hi, kể lại đầu đuôi cho chủ tịch. Dĩ nhiên Phong Tĩnh bất ngờ tới dường nào, từ chuyện Lâm Dận mới là kẻ ăn cắp 200 triệu CNY, rồi tới Lâm Hi không phải con ruột Lâm Văn Lôi, thay vào đó là Trần Thế Ninh mà ngày trước chỉ là một thư ký cỏn con! Hắn đăm chiêu khá lâu sau khi nghe xong sự việc, sau đó hỏi:

- Tình hình Lâm Dận thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.