- Nơi công cộng mà anh cứ vô ý vô tứ\, đừng đi gần em nữa! Buông ra\, ai quen anh?
- Tại em quên rồi\, hồi trước em rất thích anh làm vậy mà.
- Đánh chết con người đó của em! Bảo anh không được đi theo!
Phong Tĩnh phải chạy theo dỗ dành mãi mới được, lại thấy rằng dù mất trí nhớ hay không thì Lâm Hi vẫn là không thích nổi cái sự “rớt liêm sỉ” của hắn.
Hai vợ chồng dạo chơi cả ngày đến chiều tối thì về King House. Tắm rửa sạch sẽ xong, Lâm Hi đi vào phòng ngủ thấy Phong Tĩnh ngồi trên giường như đang chờ mình. Tự dưng trở nên hồi hộp, cậu hiểu là vợ chồng dĩ nhiên sẽ phải gần gũi chăn gối, mặc dù bản thân mang chút cảm giác thân quen với hắn, nhưng suy cho cùng vẫn còn hơi xa cách. Cậu nghe hắn gọi, liền chậm rãi đi đến, cùng lúc hắn giơ tay ra và cậu nắm lấy bàn tay đó, hắn kéo cậu leo lên giường, ngồi ngay bên cạnh.
- Hôm nay em vui không?
Phong Tĩnh dịu dàng vuốt ve mặt vợ, Lâm Hi khẽ gật đầu, hắn nói tiếp:
- Vài ngày tới\, anh sẽ tranh thủ công việc mà dành thời gian bên em nhiều hơn\, chúng ta sẽ đi dạo giống hôm nay\, hoặc cùng nhau ăn tối\, trò chuyện với nhau có thể sẽ giúp em nhớ lại nhanh hơn. Giờ thì ngủ nào\, đi cả ngày chắc em cũng mệt rồi.
Bắt gặp dáng vẻ khó xử của Lâm Hi, như hiểu ra vấn đề, hắn cười bảo:
- Sức khỏe em vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-vo-yeu-cua-chu-tich-ac-ma/2966818/chuong-55.html