Lâm Hi từng nghe bác sĩ nói, cậu mất ký ức là do chịu sự đả kích dữ dội, dẫn tới chấn tâm lý nên tạm thời “quên đi”, nay nghe Phong Tĩnh nói rõ như vậy, bản thân nghĩ tạm thời nên nghe theo hắn. Cậu chẳng thể nhớ mình là ai, người duy nhất bây giờ ở bên cạnh cũng như khiến cậu tin tưởng, chỉ là Phong Tĩnh. Nếu thực sự những ký ức kia quá tồi tệ thì khoan nhớ lại cũng tốt, cậu gật đầu: 
- Dù rất chán khi ở nhà suốt nhưng em sẽ cố gắng. À phải rồi\, em có phải rất thích thiết kế gốm\, trong phòng toàn những mẫu ảnh về gốm. Xem qua thì đúng là cũng hứng thú lắm\, vậy em sẽ dành thời gian để vẽ thiết kế. 
Đó là một ý kiến rất hay! Phong Tĩnh tán thành, vừa lúc phát hiện vài bụi trắng bay xuống. Lâm Hi reo lên, tuyết rơi này! Chỉ vừa qua Tết Nguyên Đán thôi nên tuyết vẫn còn rơi, khéo nay đã là đợt tuyết cuối cùng. Cậu dù ghét lạnh nhưng cứ thích ngắm tuyết rơi, liền đứng dưới trời đêm đưa tay hứng lấy những bông tuyết. Một chiếc khăn dày quàng qua cổ Lâm Hi, tiếp theo vòng tay rắn rỏi ôm lấy cậu từ phía sau, rất dịu dàng đem cậu cuộn vào trong áo khoác, Phong Tĩnh tựa cằm lên vai cậu, thì thầm: 
- Đây là năm đầu tiên sau khi kết hôn\, chúng ta đón một đêm Tết tuyết rơi\, sau này vợ chồng mình cũng sẽ như vậy\, cùng ăn tối\, nói chuyện\, thật rất ấm áp. 
Được ôm chặt, hơi ấm từ Phong Tĩnh truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-vo-yeu-cua-chu-tich-ac-ma/2966809/chuong-57.html