Đang chuẩn bị băng qua đường thì Đằng Vân giật mình khi từ phía sau, một vòng tay mạnh mẽ ôm chầm lấy cậu. Cơ thể to lớn phủ lên cậu, đem theo sự ấm nồng bảo bọc dưới trời đêm giá lạnh! Đằng Vân bất động, cảm nhận hơi thở nóng hổi của Hồ Quân khi vùi mặt vào cổ cậu, nhắm mắt ngửi mùi hương trên viền cổ sơ mi, khá lâu. 
- Tiểu Vân! Xin lỗi\, tôi sai rồi! Là tôi không nên nói với cậu như vậy... 
Giọng Hồ Quân trầm lắm, không khỏi làm trái tim Đằng Vân chùng xuống kỳ lạ. Ban đầu cơ thể cậu căng cứng, hơi kháng cự nhưng Hồ Quân ôm chặt quá, nhất định không buông, mãi vài phút sau cậu mới chịu thả lỏng, bất giác cứ để anh ôm như thế. Nhiều người qua đường nhìn cũng không khiến họ bận tâm. Sấm sét, Đằng Vân sực tỉnh liền ngước nhìn, mưa lất phất rồi, tiếp theo nói: “Anh buông ra đi...” nhưng Hồ Quân lắc đầu, không chịu! Cậu thở dài mắng anh, đồ ngốc này muốn cả hai ướt mưa hả? 
Tìm mãi mới thấy được một mái hiên, Đằng Vân và Hồ Quân chạy vào trú tạm, ướt gần hết người rồi! Lúc Hồ Quân đưa tay lên phủi bớt nước trên áo vest, Đằng Vân mới phát hiện bốn xương đốt tay của anh bị trầy rướm máu, liền cầm tay anh lại, xem xét. 
- Đừng nói là do sáng nay anh đấm vào buồng thang máy nhé? 
- Bị thương hồi nào thế\, tôi không để ý luôn! 
- Anh có cần ngốc tới vậy không chứ? - Đằng Vân nhìn Hồ Quân gãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-vo-yeu-cua-chu-tich-ac-ma/2966802/chuong-63.html