- Tiểu Vân\, tôi đi vài ngày rồi cậu sẽ nhớ tôi chứ? - Môi hôn liên tục\, Hồ Quân luồn một tay vào trong áo vest của Đằng Vân\, xoa nhè nhẹ lên ngực áo sơ mi của cậu.
- Cái tên... Hồ Quân! Trong thang máy... có camera đó! - Đằng Vân bị hôn tới quay cuồng\, thân thể còn đang bị sờ nắn\, cố nói vài tiếng.
- Tôi biết nên mới đưa cậu vào trong góc\, chỗ này là “điểm mù” camera\, không bị thấy đâu mà lo. Thang máy bên tòa nhà cũ ít người tới lắm\, từ tầng 40 xuống tầng trệt\, chỉ có lầu 8 là có nhân công vẫn đem hàng đi vào thang máy thôi. Nào\, trước khi xuống tầng trệt\, cậu nói cho tôi nghe đi\, rằng cậu sẽ nhớ tôi!
Hồ Quân chịu buông tha cho đôi môi Đằng Vân rồi, cậu đã có thể thở, dù vậy vẫn bị anh sờ soạng lung tung, cách qua lớp vải sơ mi nhưng sự đụng chạm đầy kích thích không khỏi làm người ta hổn hển. Hồ Quân mút nhẹ tai cậu, phả hơi thở khi yêu cầu: “Nào Tiểu Vân, nói đi chứ” và Đằng Vân thì ngang bướng vô cùng, gấp gáp lắc đầu:
- Không! Tôi không đời nào nhớ tên ngốc nhà anh!
- Chỉ mới qua bảy tầng lầu\, tôi còn thời gian để khiến cậu phải nói. - Hồ Quân liền đưa đầu gối vào giữa hai đùi Đằng Vân\, bắt đầu va chạm - Để xem cậu cứng đầu tới đâu?
Bên dưới bất ngờ bị ma sát qua lại, Đằng Vân khổ sở muốn chết, thật điên tiết mà!
- Hồ Quân! Tôi giết anh bây giờ...!
- Sao vậy\, tôi chỉ muốn nghe cậu nói một lời thôi mà.
- Không! Không! Tôi sẽ không nhớ!
- Nhất định phải nhớ!
- Không nhớ đâu... A! Tên ngốc Hồ Quân!
- Tôi thì sẽ rất nhớ cậu\, còn cậu cũng sẽ nhớ tôi phải không\, Tiểu Vân?
- Kh... ong... Kh...
Đằng Vân hụt hơi rồi, cũng do Hồ Quân cứ hết hôn môi lại ngấu nghiến cổ cậu, cravat bị kéo lệch một chút, và dù quần áo vẫn y nguyên trên người cậu nhưng anh thật biết cách làm người ta phát điên khi cứ làm cái trò kích thích dày vò bằng những cái xoa nắn, mơn trớn. Đến nỗi, nụ hoa trên ngực cậu cũng cương cuộm lên qua vải áo, anh chẳng màng điều đó, muốn ức hiếp cậu đến cùng. Ngửa cổ thở dốc, Đằng Vân cứ nhìn số tầng đang nhảy giảm dần, không thể để như vậy được, liền chịu thua mà nói lớn:
- Nhớ! Tôi sẽ nhớ anh\, Quân ca!
Hồ Quân là vệ sĩ, gan góc chai lì đều không ai bằng, sau cùng có thể ép được một Đằng Vân ngang ngạnh cố chấp buông một lời mà anh muốn nghe nhất! Mãn nguyện, Hồ Quân rời môi khỏi ngực áo sơ mi nhăn nhúm do bị hôn của Đằng Vân, nhìn thẳng vào mặt cậu đang ửng đỏ do vừa tức tối vừa hưng phấn, cười nhe cả hàm răng! Anh nhắm mắt hôn lên tóc cậu, hai tay ôm nhẹ thân thể chưa hết run rẩy ấy, đầu gối rời khỏi hai đùi cậu.
- Tiểu Vân à\, muốn nghe một lời của cậu mà khó quá chừng. Trái tim cậu gai góc quá\, bản thân cứ như con nhím xù lông\, chẳng để ai tới gần.
- Quân ca\, anh cho tôi mượn súng được không? Tôi sẽ bắn anh chết tại đây luôn!
- Haiz\, Tiểu Vân thiệt đáng yêu! Tôi chết trong tay cậu cũng cam lòng. À đừng quên\, tối tối tôi sẽ gọi điện cho cậu\, chờ nhé!
Bị Đằng Vân đẩy mạnh một phát, Hồ Quân tự bước lùi rồi nở nụ cười châm chọc. Lấy lại nhịp thở, Đằng Vân trông cảnh Hồ Quân vừa chờ thang máy vừa nhịp chân thích thú là cơn giận muốn bùng phát, lý nào cậu lại chịu thua? Nhìn số tầng 22, còn 14 tầng nữa sẽ xuống tầng 8, cậu liền nghĩ cách trả đũa! Thật nhanh chóng, Đằng Vân nắm cravat của Hồ Quân rồi kéo mạnh anh lại gần, cắn nhẹ lên môi anh. Nhân lúc anh còn bỡ ngỡ thì cậu dùng hết sức đẩy anh vào góc thang máy ban nãy.
- Bây giờ đến lượt Tiểu Vân đáp trả Quân ca nhé!
Dáng vẻ Đằng Vân lúc này y như cái đêm đầu tiên họ lên giường cùng nhau, Hồ Quân ngớ người một lúc, tiếp theo bật cười và mở rộng hai tay như thể đón nhận:
- Tiểu Vân\, tôi là thích tính cách quyết liệt này của cậu! Nào\, làm tôi thỏa mãn đi!
Vẫn còn nắm cravat, tức thì Đằng Vân tiếp tục kéo Hồ Quân lại gần, kiễng chân hôn anh, một tay cậu kéo khóa quần của anh xuống... Sự trả đũa đầy đam mê!
Cửa thang máy mở đúng tầng 8, Hồ Quân và Đằng Vân trong áo vest chỉnh tề như chưa có gì xảy ra, đứng lùi vào trong khi một nhân công đẩy hàng vô thang máy, ông ta cười bảo, hai vị thông cảm vì hàng hơi nhiều! Lúc ông ta quay lưng lại nhìn số tầng, thì Hồ Quân với tay qua nắm tay Đằng Vân, bàn tay họ đặt sau lưng, không cho ai thấy! Vì chuyện tình của họ, chỉ có Phong Tĩnh và vệ sĩ Từ biết mà thôi.
Xuống tầng trệt, nhân công đẩy hàng hóa ra ngoài, Hồ Quân cùng Đằng Vân đi ra theo. Dãy nhà đang sửa chữa này cách cửa chính vài khúc ngoặt, trên đường đi hai người vẫn đan tay nhau, khi đến khúc ngoặt cuối cùng thì Hồ Quân kéo Đằng Vân lại gần, đặt một nụ hôn lên trán cậu, thật dịu dàng! Đôi chân vừa bước ra đại sảnh cùng lúc bàn tay họ cũng buông ra nhanh chóng, trước khi những người khác kịp nhìn thấy. Hồ Quân cài micro đeo tai rồi sải bước dài ra ngoài, nơi trực thăng đang chờ. Còn Đằng Vân thì quay lưng đi về phía ngược lại.
Tại nơi tòa nhà bề thế này, tình cảm của chúng ta là bí mật tuyệt đối, nhưng cũng là một bí mật thật ngọt ngào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]