"Em dám trêu chọc anh?" Nam Cung Phong vươn tay vòng quanh cổ cô lại, kéo đầu cô vào lòng, ra sức cù cô nhột, Âu Dương Vân vặn vẹo người, cười khanh khách không ngừng: "Được rồi, em đầu hàng, em đầu hàng, nói cho anh biết là được mà."
"Nói mau."
Cô sửa sang lại mái tóc rối bời, ánh mắt nhìn về mặt trăng tỏa ánh sáng dìu dịu nơi chân trời: "Thanh Ca nói, thấy được em hạnh phúc, anh ấy cũng thật vui mừng."
Nam Cung Phong giật mình, "Chỉ vậy thôi?"
"Vậy chứ anh còn muốn như thế nào nữa?"
"Như vậy tốt nhất."
Anh kéo cô vào lòng, mỉm cười cưng chìu.
Hai người ngồi một hồi, thấy được khách khứa đến náo động phòng cưới đang lục đục đi ra khỏi biệt thự, Nam Cung Phong nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi chào cô dâu chú rể một tiếng rồi cùng trở về khách sạn nghỉ ngơi nhé?"
"Ừ, được."
Âu Dương Vân gật đầu, ngáp một cái, đúng là hơi mệt mỏi.
Thẩm Thanh Ca và Hoàng Mạch Mạch đi ra tiễn khách, Nam Cung Phong bước đến chọc ghẹo: "Ái chà, rốt cuộc anh cũng dùng mấy lời âu yếm buồn nôn tự giải thoát mình ra rồi."
"Ôi đừng nói nữa, suýt chút nữa là bị quậy chết rồi, lần sau kết hôn cũng không dám mời mấy kẻ này đến dằn vặt tôi nữa."
"Lần sau kết hôn?"
Nam Cung Phong, Âu Dương Vân và Hoàng Mạch Mạch trăm miệng một lời vặn lại, bấy giờ Thẩm Thanh Ca mới ý thức được mình nói sai, lập tức giải thích: "Không phải, không phải, là anh mệt mỏi nên nói năng lộn xộn, chứ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-bat-lay-tinh-yeu-co-dau-dat-gia-cua-tong-tai/742905/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.