Quý Phong nhìn chằm chằm vào vẻ mặt băn khoăn của Nam Cung Phong, bình tĩnh nói: "Cho nên tổng giám đốc Phong, cho dù không quan tâm đến suy nghĩ của tôi, vì gia đình anh, cũng tuyệt đối không thể tiết lộ thân thế của tôi ra ngoài."
Biểu cảm của cậu trông rất khẩn thiết, Nam Cung Phong đột nhiên nghiêm túc: "Quý Phong, cậu thực sự không muốn nhận người cha như Bạch Thất Gia?"
"Đúng vậy, không phải tôi tạm thời không thể chấp nhận, mà sau hơn một năm suy nghĩ kĩ càng, tôi vẫn không thể thay đổi được kết quả này."
"Nhưng cậu nên biết, nếu như tôi giúp Bạch Thất Gia tìm được con trai, đối với tôi mà nói, đây là điều kiện vô cùng có lợi."
"Nhưng tôi cũng biết, nếu như không được sự đồng ý của tôi, điều kiện có lợi với anh đến mấy, anh cũng sẽ không làm như vậy."
Nam Cung Phong thản nhiên cười: "Không hổ danh là người đi theo tôi mười năm, cậu đối với tôi đúng là biết mình biết người."
"Tổng giám đốc Phong, cảm ơn anh, cảm ơn anh có thể tôn trọng quyết định của tôi."
"Không cần cảm ơn, với giao tình của hai chúng ta, làm sao tôi có thể không quan tâm đến cảm nhận của cậu chứ."
Buổi tối ngồi trong thư phòng ở nhà, Nam Cung Phong cầm tư liệu liên quan đến việc Quý Phong từng phẫu thuật bằng tia laser, trầm tư suy nghĩ, lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Âu Dương Vân bước vào, anh hoảng loạn nhét tài liệu vào ngăn kéo, nhíu mày hỏi: "Sao em vào mà không gõ cửa?"
"Quên mất, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-bat-lay-tinh-yeu-co-dau-dat-gia-cua-tong-tai/742900/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.