Đường Huyên khóc rất lâu, Nam Cung Phong đợi cô ta ổn định lại cảm xúc một chút, liền kêu Triệu Diệc Thần đi vào, vẻ mặt mơ hồ căn dặn anh ta: “Đưa cô ấy về nghỉ ngơi cho tốt, có chỗ nào không thoải mái lập tức nói cho tôi biết.” Sau đó, anh lạnh lùng ra khỏi phòng, lúc đi qua người Âu Dương Vân, Âu Dương Vân giơ tay muốn kéo anh: “Phong...” Nhưng, anh lại lơ đi, làm như không nghe thấy, hoặc đã nghe thấy rồi, nhưng không muốn nói gì. Âu Dương Vân nhìn chằm chằm vào cánh tay duỗi ra ở giữa không trung của mình, còn chưa kịp đau lòng, đã bước nhanh chạy theo, không cần nghĩ cũng biết, kế tiếp, sắp có bão tố rồi. Ngồi trong xe của anh, hai người đều không nói gì, sự thật đột nhiên biết khiến ai cũng không chịu được, Nam Cung Phong có sự phẫn nộ của Nam Cung Phong, Âu Dương Vân cũng có nỗi đau lòng của cô. Nếu như sự thực đúng như lời Đường Huyên nói, vậy thì, vấn đề chân chính giữa cô và Nam Cung Phong đã có rồi. Chỉ thoáng chốc, xe đã chạy đến dinh thự Bạch Vân, nếu là bình thường, sau khi Nam Cung Phong xuống xe, đều sẽ mở cửa xe giúp Âu Dương Vân, nhưng hôm nay anh như đã quên mất sự tồn tại của cô, một mình xuống xe rồi bước nhanh tới phòng khách. Mặc dù Âu Dương Vân hơi thất vọng, nhưng cô có thể hiểu được sự phẫn nộ bây giờ của Nam Cung Phong, hiện tại, anh nhất định là ngay cả lòng giết người cũng có. Theo sát bước đi của anh vào phòng khách, liếc mắt nhìn mẹ chồng đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, trong lòng Âu Dương Vân vô cùng khó chịu, một người hiền lành như vậy, hai tay sao lại nhuốm máu chứ? “Ơ, hai con không phải đi ra ngoài ăn cơm sao? Sao về nhanh vậy?” Bà chủ còn chưa biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cười tươi hỏi hai người. “Ba đâu?” Nam Cung Phong lạnh lùng chất vấn, bà chủ giật mình: “Trong phòng làm việc, sao vậy?” Anh không trả lời mẹ, mà đi thẳng tới cửa phòng làm việc, bộp một tiếng đẩy cửa ra: “Ra ngoài đi, con có chuyện hỏi ba.” Nam Cung Phong ít khi dùng thái độ như vậy nói với ba mẹ, ngoại trừ lần trước cãi nhau với ba ra, bình thường chẳng bao giờ chống đối bọn họ, càng đừng nói đến việc dùng giọng thô lỗ nói chuyện. Nam Cung Nhữ Dương bước ra từ trong phòng làm việc, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?” Nam Cung Phong cũng không thèm nhìn, mà đi tới trước mặt em gái: “Tình Tình, em đi theo anh.” Nam Cung Tình Tình không hiểu ra sao, không biết anh cô định làm gì, liền đi theo anh lên tầng, Nam Cung Phong dẫn cô vào phòng làm việc của anh, đột nhiên giơ tay khóa cửa từ bên ngoài. Rầm rầm rầm, Nam Cung Tình Tình kinh hoảng gõ cửa: “Anh, anh làm gì vậy? Anh làm gì mà nhốt em lại?!” “Thành thật ở đó đợi một lát, anh nói xong chuyện với họ, em hãy trở ra!” Nam Cung Phong bước thình thịch xuống tầng, trên ghế sofa dưới tầng, Nam Cung Nhữ Dương và vợ đã ngồi nghiêm chỉnh chờ anh, động tĩnh trên tầng bọn họ không phải không nghe thấy, bà chủ hỏi trước: “Con nhốt em gái con lại làm gì chứ?” Âu Dương Vân hiểu rõ trong lòng, đứng một bên âm thầm đau lòng. “Bởi vì con không muốn để nó thấy một mặt hèn hạ của ba mẹ mà nó vẫn lấy làm kiêu ngạo.” “Hỗn láo, con đang nói chuyện với ai đấy hả?” Nam Cung Nhữ Dương bộp một tiếng đứng lên, sắc mặt cực kì khó coi. “Nói với hai người đó!” Nam Cung Phong gào thét một câu, lửa giận nơi đáy mắt bắt đầu cháy hừng hực. “Đã xảy ra chuyện gì, mà con muốn to tiếng với ba mẹ như vậy?” Bà Nam Cung buồn bực hỏi, ánh mắt nhìn sang vợ anh, mong cô có thể giải đáp cho sự khó hiểu của bọn họ, nhưng Âu Dương Vân lại không nói gì. Không phải cô không nói, mà là giờ phút này, cô có thể nói gì đây? “Hai người làm gì với ba mẹ của Đường Huyên? Ba năm trước đây, tình yêu của con có phải là do hai người phá hủy không?” Nam Cung Phong đè nén lửa giận trong lòng, nghiến răng chất vấn. Bỗng nhiên, sắc mặt của Nam Cung Nhữ Dương và vợ tái mét, mà cảm xúc thay đổi trong chớp nhoáng này, cũng đã chứng thực tính chân thực của sự thật, tuy tàn khốc, nhưng cuối cùng vẫn là sự thực. “Không hiểu con đang nói gì.” Nam Cung Nhữ Dương kiên quyết phủ nhận. “Đến bây giờ còn muốn giả vờ nữa sao? Đến bây giờ còn muốn coi con là thằng ngu để che giấu sao? Tưởng rằng hai người thật có thể lấy thúng úp voi, giết người mà không để ai biết sao?!” Nam Cung Phong bùng nổ cơn phẫn nộ, anh vừa dứt lời, liền quăng toàn bộ cốc chén uống trà cạnh ghế sofa xuống đất. Âu Dương Vân chấn động, từ trước tới nay cô chưa từng thấy Nam Cung Phong như vậy, Nam Cung Phong tức giận như vậy, sự phẫn nộ của anh tựa như một quả lựu đạn, bùng một tiếng bùng nổ, cực kỳ bất ngờ. Người cũng thấy khiếp sợ, còn có Nam Cung Nhữ Dương và Triệu Tịch Lận, có lẽ hai người nằm mơ cũng không ngờ tới, con trai lại đột nhiên biết được sự thật, có lẽ đã từng nghĩ một ngày nào đó anh sẽ biết, nhưng không nghĩ tới ngày này sẽ đến sớm như vậy. “Nói đi? Sao đều không nói lời nào chứ? Phủ nhận đi? Sao đều không phủ nhận nữa rồi?” Nam Cung Phong rít gào như nổi điên, còn có gì so với chuyện này càng khiến người ta thất vọng hơn chứ, ba mẹ anh tự tay hủy diệt cuộc đời và hy vọng của anh. “Đều do một mình ba làm, không liên quan đến mẹ con.” Chuyện đến nước này, Nam Cung Nhữ Dương biết không lừa gạt nổi nữa, thẳng thắn thừa nhận. “Không liên quan đến ba con, là mẹ hại chết Hồng Diệu Châu và Đường Đức Tông.” Triệu Tịch Lận cướp lấy trách nhiệm, thực ra hai người đều không nói sai, chỉ có điều hai người không biết chuyện mà đối phương đã làm thôi. “Hai người một người thì lập mưu chia rẽ con và Đường Huyên, một người thì giết người diệt khẩu, hai người là ba mẹ của con sao? Là ba mẹ mà con biết sao? Hai người không phải, hai người là ác quỷ!” “Con nói linh tinh, Đường Huyên chỉ vì tiền mới rời khỏi con, ba con chưa từng lập mưu gì cả?” Triệu Tịch Lận lập tức giải thích thay chồng. “Mẹ con cũng không giết người diệt khẩu, bà ấy căn bản chưa từng gặp Hồng Diệu Châu!” Nam Cung Nhữ Dương cũng lập tức giữ gìn trong sạch cho vợ. “Chưa từng? Nói như vậy, chuyện hai người đã làm, đối phương đều không biết sao?” Nam Cung Phong tuyệt vọng cười nhạt, cách mấy lớp quần áo, ai có thể biết rằng vết thương trong lòng anh lại nứt ra lần nữa rồi, máu tươi đang chảy xuống từng giọt. Triệu Tịch Lận và Nam Cung Nhữ Dương nhìn nhau một cái, đột nhiên ý thức được, đối phương có lẽ đã từng giấu mình làm một số việc, mà việc này cho tới bây giờ vẫn chưa thẳng thắn nói với đối phương. “Ha, xem ra vẻ mặn nồng của hai người cũng chỉ là bề ngoài.” Nam Cung Phong lại cười giễu: “Hai người đều đã không biết, vậy hãy để con nói thay hai người!” Anh đi tới trước mặt ba, tức giận chất vấn: “Có phải ba đã mua chuộc một người đàn ông mắc bệnh nan y, cho hắn 23 tỷ, để hắn bị xe của Đường Đức Tông tông vào, từ đó dựng lên chuyện đâm người rồi bỏ trốn, rồi lại lấy chứng cứ làm chứng ra uy hiếp Đường Huyên rời khỏi con không? Có phải đã tìm người dụ dỗ Hồng Diệu Châu đánh bạc, thua tiền rồi tìm bọn cho vay nặng lãi cho bà ấy, sau đó không có tiền thì đến nhà bà ấy phá phách cướp bóc không? Tuyên bố nếu Đường Huyên không rời khỏi con, thì còn có hành động kinh khủng hơn thế không?” Mắt Triệu Tịch Lận lộ vẻ ngạc nhiên sững sờ, những điều này bà thực sự không biết, bà cho rằng Đường Huyên ra đi là vì Nam Cung Nhữ Dương cho cô ta tiền cô ta mới rời khỏi, căn bản không ngờ, Nam Cung Nhữ Dương lại từng lập bẫy như vậy. “Còn mẹ nữa, có phải năm đó mẹ ghi hận vì năm xưa Hồng Diệu Châu từng có chuyện tình cảm một thời với chồng mẹ, nên tìm người táy máy tay chân trên xe của nhà họ Đường, giả thành Đường Đức Tông và Hồng Diệu Châu ngoài ý muốn bỏ mình không?” Nam Cung Nhữ Dương khiếp sợ nhìn vợ: “Tịch Lận bà...” Bầu không khí chợt trở nên lạnh, vợ chồng hai người nhìn đối phương đầy khó hiểu, điều này làm cho Âu Dương Vân không khỏi nghĩ đến một câu nói của Lâm Ái, cho dù là hai người yêu nhau, thì cũng có bí mật mà đối phương không biết. “Xem ra, những điều con nói đều là sự thật!” Nam Cung Phong triệt để thất vọng với ba mẹ, đột nhiên anh đi tới chỗ cạnh điện thoại, giơ tay muốn gọi 113, Âu Dương Vân tiến lên: “Anh làm gì vậy?” “Giết người thì đền mạng, chuyện rất bình thường!” “Anh điên rồi! Bọn họ là ba mẹ nuôi anh khôn lớn đấy!” “Ba mẹ anh là ba mẹ, ba mẹ người khác thì không phải là ba mẹ sao?!” “Vậy anh cũng không thể tự tay đưa bọn họ vào tù, anh phải làm rõ mọi chuyện đã, bây giờ những điều anh nói chỉ là lời từ một phía của Đường Huyên, anh đã nghe thử ba mẹ kể lại chưa? Em tin, bọn họ nhất định có nỗi khổ riêng của bọn họ!” “Đủ rồi, bọn họ cũng không phủ nhận thì còn gì để nói? Giết người thì là giết người, không có lý do gì có thể giải thích!” “Tại sao không có? Ba mẹ không nói không có nghĩa là ba mẹ không có nỗi khổ tâm, mẹ và ba con không phải loại người máu lạnh vô tình, ba mẹ làm bất cứ chuyện gì, đều có sự bất đắc dĩ của ba mẹ.” “Được, vậy mẹ nói xem, sự bất đắc dĩ của hai người là gì?” Nam Cung Phong bộp một tiếng quẳng điện thoại lại bàn, lạnh lùng chờ ba mẹ nói ra lý do để anh có thể chấp nhận được. “Ông nói trước đi.” Mặt Triệu Tịch Lận không cảm xúc ngồi trở lại ghế sofa, nước mắt lặng lẽ rịn ra khóe mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]