Trước khi đi, tôi trở về nhà một lần nữa, thu dọn đồ đạc. Vân Dịch, em phải đi rồi, sau này không quay lại nữa. Nơi này, cứ coi như anh chưa từng ở. Em chưa bao giờ quen anh.
Tôi và Ninh Thanh không có tuần trăng mật. Gần đến cuối năm, anh rất bận. Tôi không muốn quanh quẩn ở nhà họ Ninh, không muốn nhàn rỗi, nhưng nếu ngay ngày đầu tiên sau lễ cưới mà đã đến công ty làm việc, thì sẽ khiến xuất hiện đủ loại đề tài không có cơ sở. Tôi nói qua với Ninh Thanh một tiếng, rồi cùng Quyên Tử trở về Tô Hà.
Thị trấn Tô Hà ba mặt là núi, mặt còn lại là nước. Trong thị trấn có một con phố, nhà cửa mọc lên san sát, uốn lượn, tựa lưng vào núi và men theo sông. Tôi đứng trên sườn núi, vừa nhìn đã nhận ra căn gác gỗ nhà mình. Ngói đen, tường nâu.
Tôi đã có một thời gian rất dài không trở lại. Lúc sắp tốt nghiệp đại học, tôi cùng Vân Dịch đem tro cốt của mẹ về, đau lòng thương khóc một hồi. Bốn năm trước, khi rời khỏi thành phố B, có trở về đây, cũng đau lòng thương khóc một hồi. Cả hai lần đều không ở lại lâu, vội vã trở về, vội vã ra đi. Bây giờ về lại, cũng vẫn đau lòng. Nơi đã sinh ra tôi và nuôi tôi lớn lên này, trở về một lần thì thương cảm một lần, e rằng đúng là không thể ở lại lâu được nữa rồi. Tôi bảo Quyên Tử: “Thị trấn thay đổi nhiều quá”.
Quyên Tử cười bảo: “Đúng thế, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-tuyet-roi/1908647/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.