Chương trước
Chương sau
Nếu Vân Dịch vẫn cứ đối xử với tôi giống như trước đây, thì có lẽ lấy Ninh Thanh cũng không phải là một lựa chọn tồi. Tôi cứ thấy xấu hổ mãi về suy nghĩ này của mình.

Ngủ suốt một đêm, tàu hỏa rời khỏi thành phố B chạy về hướng thành phố C. Tôi nói với Đại Hải: “Về đến nơi tôi xin thôi việc rồi đi khỏi là xong. Mấy năm nay tôi đã sống rất tốt, tôi thích cuộc sống như bây giờ, không muốn lại gặp rắc rối một lần nữa”.

“Nhưng chẳng phải trong lòng chị vẫn có anh ta sao?”

“Đại Hải, trong logic có một phép thử nổi tiếng về sự khó khăn khi lựa chọn, dùng để trắc nghiệm tư duy logic thông thường của con người. Thí dụ, bây giờ có một quả táo và một quả chuối, cậu ăn quả nào?”

“Quả táo!”

Tôi cười ha hả: “Theo tôi biết, cả táo và chuối cậu đều không thích phải không?”

“Đúng rồi, chị hỏi tôi chọn quả nào, tôi luôn phải chọn một quả trong đó mà!”

“Thực ra vẫn còn sự lựa chọn thứ ba, đó là không ăn cả hai. Tư duy con người luôn như vậy, trong lòng tôi có anh ta là tôi phải sống cùng với anh ta sao? Không từ bỏ, không hy sinh là không thể hiện được rằng tôi quan tâm đến anh ta? Bốn năm không có anh ta, tôi chẳng vẫn sống vui vẻ đấy thôi. Vẫn có công việc và cuộc sống của mình, vẫn có những người bạn thân thiết. Kim và chỉ, một sắc nhọn một mềm mại trái lại có thể hòa nhập đồng điệu, tiếc rằng tôi và anh ta là hai chiếc kim, sống với nhau sẽ chỉ làm nhau chảy máu. Vẫn là, hết rồi.”

Đại Hải im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Tử Kỳ, đã qua bốn năm rồi, tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, mà dù có chuyện gì thì cũng còn có chúng tôi giúp đỡ chị. Trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề. Tôi nghĩ trong bốn năm qua anh ta cũng đã suy nghĩ và hiểu ra một số điều rồi.”

Đang nói chuyện thì điện thoại reo, là tin nhắn của Triển Vân Dịch, trong đó viết: “Tử Kỳ, trên tàu hỏa ngủ ngon không? Đọc báo chưa?”

Tôi không ngạc nhiên, bây giờ anh làm gì tôi cũng đều không thấy lạ nữa. Chỉ có kẻ điên mới gọi nhiều phóng viên như vậy đến để viết tin nhảm nhí. Biết tôi đi tàu hỏa, còn biết cả số điện thoại của tôi, có gì là anh ta không biết đây?

Tôi đưa cho Đại Hải xem, cậu ta chau mày, đến bến tiếp theo liền đi mua báo về. Nhìn một đống các bài viết lằng nhằng đủ loại, tôi than lên một tiếng, mệt mỏi ngả người ra chỗ nằm.

“Xem này, đây chính là cách thức của anh ta, anh ta có thể bàng quan trước tất cả, căn bản sẽ không quan tâm đến cảm nhận của chị! Tập đoàn Vân Thiên hoạt động trong ngành giải trí đã thành nổi tiếng, những chuyện không liên quan gì đến công việc, anh ta cũng vẫn cứ bịa đặt, thổi phồng lên như vậy!”

“Cậu học tập đi, xem thông tin giải trí được tung ra như thế nào!”

Đại Hải say sưa đọc, chốc chốc còn bật cười mặc dù đã rất cố kiềm nén, khiến tôi cũng trở nên tò mò ngó vào xem. Có một bài viết hết sức ly kỳ. Nhan đề là “Người họ Triển của Vân Thiên gửi tình yêu khắp nơi, vợ sắp cưới bỏ trốn ngay tại hiện trường”, trong đó nói những chuyện đại loại như vợ sắp cưới của một người họ Triển thuộc Tập đoàn Vân Thiên bỏ chạy cùng một người đàn ông đẹp trai ngay trước mắt mọi người, nữ diễn viên Mai Tử tan giấc mơ vào cửa nhà giàu, ngoài ra còn đăng kèm mấy bức ảnh lớn. Cảnh chụp từ phía sau lúc chúng tôi bỏ chạy hết sức rõ nét, tôi vừa tức vừa buồn cười, chỉ cho Đại Hải xem: “Đại Hải, xem dáng vẻ của cậu này. Trời đất, trông giống hệt một kỵ sĩ mang công chúa xông ra khỏi vòng vây!”

Đại Hải cũng cười: “Tôi vẫn rất ăn ảnh mà, chậc chậc, đợt này nổi tiếng rồi, không biết có ai tìm đến chụp ảnh không đây? Tử Kỳ à, thực ra cái anh Triển Vân Dịch này yêu chị sâu nặng lắm đấy, tôi đã nói rồi, anh ta đúng là con rùa nạm kim cương”.

Tôi nói: “Rùa thì vẫn là rùa, làm bằng vàng hay kim cương có thể biến thành giống khác được à? Tôi vẫn cảm thấy cuộc sống hiện tại rất dễ chịu.”

Đại Hải bị tôi làm cho tức cười: “Bản thân phúc lớn mà lại không biết, bao nhiêu phụ nữ muốn đến gần còn chẳng được, trong khi chị chỉ cần gật đầu là có thể trở thành một con mọt gạo khảm kim cương béo nẫn, tốt biết mấy.”

Tôi lườm cậu ta: “Anh ta mà biết tôi đã sờ vào tay cậu, thì nhất định cậu sẽ phải chặt tay để lại. Còn nếu không may cậu thích tôi và sờ tôi một cái, anh ta không lôi cậu ra lăng trì mới là lạ”.

Từ khi phát hiện tôi không ngờ lại cất giữ một mối tình suốt bao năm nay, dường như Đại Hải liền có mong muốn tôi sớm lấy chồng, cậu ta ra sức nói đỡ cho Triển Vân Dịch: “Nếu anh ta đã thay đổi rồi thì sao?”

“Thay đổi? Một kẻ độc đoán như anh ta, may mà chưa khắc lên trán mấy chữ “nghe tôi thì sống chống tôi thì chết” đấy!” Tôi cười khẩy vẻ coi thường.

Đang nói thì có điện thoại của Tiểu Nhược: “Chị, hai người sắp về đến nơi chưa? Khoảng lúc nào để em ra đón.”

Liếc nhìn Đại Hải, cậu ta đang dỏng tai lên nghe, tôi hỏi Tiểu Nhược: “Sao mấy hôm nay em không liên lạc với Đại Hải? Cậu ấy nhớ em sắp phát điên lên rồi”.

Tiểu Nhược cười hì hì: “Em muốn anh ấy phải nhớ mà, nếu em không gọi điện, mà anh ấy không nhớ, thì chẳng có ý nghĩa gì cả. À đúng rồi, cái đó… chị, báo ra hôm nay…”. Không đợi cô bé kịp hỏi, tôi vội đưa điện thoại cho Đại Hải, để cậu ta dùng những lời yêu thương mà né tránh vẫn đề.

Vừa ra khỏi ga đã thấy Ninh Nhược vui vẻ vẫy tay gọi, Ninh Thanh rạng rỡ đứng bên cạnh. Tôi rất sợ họ sẽ hỏi đến “vị hôn phu” kia, ra sức bảo Đại Hải không được nhiều lời. Hai anh em họ Ninh cũng như đã hẹn ngầm từ trước, không hỏi câu nào.

Ăn cơm xong, Ninh Thanh tiễn tôi về. Anh cương quyết đưa về đến tận cửa nhà, tôi cũng đành phải theo. Mở cửa ra, tôi ngoái đầu lại bảo: “Cảm ơn anh, hôm nay đi đường mệt quá, không mời anh vào nhà chơi được.”

Đang định đóng cửa tiễn khách thì Ninh Thanh ngăn lại: “Tử Kỳ, lấy anh nhé!”

Tôi choáng váng, tôi thật sự muốn bất tỉnh luôn để không phải biết chuyện gì trên thế gian này nữa. Còn đang đau đầu vì chuyện xảy ra ở thành phố B thì lại nhận được lời cầu hôn từ một người khác ở đây. Tôi nhìn Ninh Thanh, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Đôi mắt Ninh Thanh tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp: “Tử Kỳ, anh sợ nếu không cầu hôn em bây giờ thì sẽ không còn kịp nữa.”

Mệt mỏi quá, có trời chứng giám, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc, không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì. Tôi thở dài nói với Ninh Thanh: “Ninh Thanh, anh biết đấy, chúng ta xưa này vẫn luôn chỉ là bạn”.

Ninh Thanh bình tĩnh nhìn tôi, nói: “Em từ chối anh là vì Triển Vân Dịch phải không? Có phải chuyện giữa em với anh ta đúng như trên báo đã viết không? Em cũng mệt rồi, hãy ngủ một giấc, từ từ suy nghĩ. Họ Ninh có thể không bằng họ Triển, nhưng anh đối với em chưa chắc đã kém anh ta đâu”.

Tiễn Ninh Thanh về rồi, tôi lại không sao ngủ được. Ninh Thanh là dòng nước hiền hòa, còn Vân Dịch là ngọn lửa mãnh liệt. Ninh Thanh không bao giờ đem đến cho tôi áp lực quá lớn, còn Vân Dịch lại khiến tôi muốn đứt hơi. Nhưng mà, với Ninh Thanh tôi lại chưa bao giờ rung động mặc dù lúc ở cạnh anh tôi cũng rất vui vẻ.

Vui vẻ có rất nhiều loại, cười cũng có rất nhiều kiểu, Ninh Thanh có lẽ là ở khoảng giữa của một người bạn và một người yêu.

Nhưng mà Vân Dịch, người tôi nói đến là Vân Dịch mà giờ đây không còn có thể gặp lại nữa, tôi không muốn trở về bên cạnh để lại phải đi theo quỹ đạo cuộc sống của anh, thế nhưng khuôn mặt anh, giọng nói anh, cái ôm của anh, tất cả tôi đều lưu luyến không thể nào quên được.

Tôi vẫn cứ yêu anh như thế, phát hiện này thật sự làm tim tôi tan vỡ.

Tìm lại tin nhắn anh gửi tôi lúc trước, tôi trả lời: “Đừng ép em, em mệt rồi”.

“Quay về đi, quay về thì anh không ép em nữa.”

“Không!”

Anh không nhắn tin lại nữa. Tôi lại thấy không yên, ai biết anh sẽ làm chuyện gì tiếp theo.

Nếu Vân Dịch vẫn cứ đối xử với tôi giống như trước đây, thì có lẽ lấy Ninh Thanh cũng không phải là một lựa chọn tồi. Tôi cứ thấy xấu hổ mãi về suy nghĩ này của mình.

Trở về công ty đi làm, tuy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng trước khi bước vào phòng, tôi vẫn hối hận vì tại sao lúc đầu mình lại chọn công ty giải trí để làm việc. Thường ngày ba hoa chuyện phiếm với mọi người thấy vui, vậy mà tới khi bản thân trở thành nhân vật chính của những lời đồn thổi lại không tài nào vui được nữa.

Lúc này tôi chỉ nghe thấy tiếng ruồi bay loạn xạ, tiếng muỗi vo ve bên tai, từ Giám đốc cho đến cô bé phục vụ trà nước, từng người vây lấy tôi, mặt mày hớn hở như thể trúng được giải thưởng bạc triệu. Tôi tìm Đại Hải trong đám người, cậu ta đang lau mồ hồi, đưa mắt ý bảo tôi vừa rồi cậu ta cũng bị tra tấn một hồi suýt chết.

Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cũng phải kéo theo một kẻ chịu tội thay. Tôi hét to: “Có muốn nghe tôi nói không hả?”

Phía dưới đồng thanh trả lời: “Thành khẩn sẽ được khoan hồng!”

Tôi lại hét: “Nói ra dài lắm!”

Phía dưới chỉ có một giọng nói, là giọng của Giám đốc: “Hôm nay mở hội nghị tổng kết nghiệp vụ, bắt đầu từ cô.”

Nhìn từng khuôn mặt đang háo hức chờ nghe, dù thế nào tôi cũng phải đáp ứng họ. Tôi nói: “Tôi vừa mới đến nơi mà”.

Tiểu Vương, trợ lý của tôi, lập tức đưa lên một ly đồ uống, là cà phê! Cậu nhóc này! Tôi chợt thấy tức cười. Cảm giác mình đã trở thành người thuyết thư (1) rồi. Nhấp ngụm cà phê cho trơn cổ họng, tôi bắt đầu trút gánh nặng: “Chuyện này, hừ, Đại Hải cũng là người trong cuộc, có thể để cậu ấy bổ sung giải thích rõ được không?”

Mọi người lập tức đẩy Đại Hải đến. Tôi nói tiếp: “Ai có thể đưa một tờ báo có ảnh ra đây không? Vừa xem ảnh vừa giải thích”. Yêu cầu ngay lập tức được đáp ứng.

Đại Hải không biết thực ra tôi muốn nói gì, đứng ngây người ở bên cạnh. Tiểu tử thối, cho rằng chuyện không liên quan đến mình à? Tôi chỉ vào bức ảnh Mai Tử, nói với mọi người: “Đây là Mai Tử, vai nữ chính trong lần quảng cáo này, cô ta vừa trông thấy Đại Hải lập tức bị tia sét ái tình đánh trúng!”.

Mọi người bật kêu lên những tiếng đại loại như: “Oái”, “Cuộc gặp thú vị đấy!”, “Không thấy nói trên báo!”…

Đại Hải ngẩn người. Tôi lại tiếp tục nói: “Người này là Triển Vân Dịch, anh ta thích Mai Tử.”

Mọi người lại gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Tôi tăng tốc: “Để đề phòng Mai Tử bị Đại Hải cướp mất nên Triển Vân Dịch đi cùng đến chỗ quay phim, theo sát cô ta một bước không rời. Kết quả là cánh nhà báo hiểu biết chuyện nên đặt ra những câu hỏi khó ngay tại chỗ. Triển Vân Dịch buộc miệng nói là đến thăm vợ sắp cưới khiến Mai Tử giận tái mặt. Vì không muốn làm tổn thương người trong lòng mình, khi ấy ở đó ngoài trợ lý của Mai Tử ra cũng chỉ có mình tôi là phụ nữ, nên Triển Vân Dịch lập tức chĩa mũi nhọn sang nhân vật không phải của công chúng là tôi đây. Vì lợi ích của công ty, tôi và Đại Hải không dám đắc tội với anh ta, nên không lật tẩy anh ta ngay tại trận, chỉ còn cách xông ra ngoài vòng vây mà chạy về. Chuyện hết rồi. Có vấn đề gì xin hỏi người trong cuộc, Hồ Đại Hải.” Những ánh mắt chờ mong hướng sang phía Đại Hải. Tôi lườm cậu ta một cái nhắc nhở phải cẩn thận lời nói.

Đại Hải vò đầu bứt tai: “Chuyện đó, đừng nghe Tử Kỳ nói lung tung, thực ra là Triển Vân Dịch đã nói riêng với chúng tôi, Mai Tử không muốn công bố chuyện tình cảm, phát hiện thấy ở chỗ quay phim có nhiều phóng viên giải trí thì tức giận lắm. Anh ta đành đâm lao phải theo lao, bảo đợi qua đợt sóng gió này, sẽ đích thân đến thành phố C chuộc lỗi. Tất cả những điều này đều là vì lợi ích của công ty.”

Câu chuyện chỉ có vậy, nghe qua chẳng có gì mới mẻ, mọi người dần dần giải tán. Anh chàng này khá lắm, sáng tác không tồi. Tôi bí mật giơ ngón tay cái về phía Đại Hải.

Tổng giám đốc vui lắm, cứ xoa tay bảo: “Hay, hay, có được bước này rồi, xem ra Vân Thiên sẽ dự định tiếp tục hợp tác với chúng ta. Chúng ta có hy vọng nhận được đơn đặt hàng sang năm của họ rồi. Để tôi liên hệ với Vân Thiên.”

Một lần nữa tôi lại thấy choáng, còn mở cờ gióng trống chào đón anh ta đến đây à?

Vừa nghĩ tới Triển Vân Dịch, tôi liền thấy mệt mỏi.

Những chuyện trước đây cứ lởn vởn trong đầu như đèn kéo quân, cảnh tượng lần đầu gặp anh dường như mới ngày hôm qua. Hứng thú của anh đối với tôi xem ra chỉ có tăng mà không có giảm. Đại thiếu gia đào hoa, cứ nhìn cái cảnh khi anh ở cùng Mai Tử, có thể thấy không biết anh đã qua lại với bao nhiêu cô gái rồi.

Tôi thầm khinh bỉ. Tôi nghĩ mình vẫn còn để ý đến anh. Ít nhất khi anh bảo đến thăm vợ sắp cưới, lúc tôi cho rằng đó là Mai Tử, trong lòng đã cảm thấy trĩu nặng, có gì đó mất mát ghê gớm. Từ khi mẹ qua đời, anh là người thân duy nhất của tôi trên thế gian này.

Tôi tự bảo với chính mình, Đường Tử Kỳ, mày đúng là mâu thuẫn và tham lam, mày vừa muốn có cuộc sống độc lập của riêng mình, lại vừa không muốn cho anh tìm người con gái khác. Mà anh lại không phải là thần tiên.

Úc Nhi khuyên tôi nếu không bỏ nổi thì hãy đi tìm anh. Tôi có thể quay về được ư? Đường Tử Kỳ trước đây không biết thế nào là niềm vui, đối diện với Triển Vân Dịch liền không thể cự tuyệt, anh nói sao thì là vậy, quanh đi quẩn lại, cuối cùng tất cả vẫn do anh định đoạt. Bốn năm qua đi, con người thay đổi, ít nhất bây giờ tôi cũng đã dần biết cách từ chối.

Trong cuộc sống, cự tuyệt cũng là một nghệ thuật, trước đây tôi luôn chỉ quanh quẩn bên ngoài, không thể nào bước chân vào cánh cửa này được. Cuối cùng cách cự tuyệt mà tôi học được chỉ là thứ nghệ thuật cứng nhắc, anh không chấp nhận nổi sự cự tuyệt như vậy, nhưng tôi lại chưa học được cách nào để khiến người ta dễ chịu hơn.

Không đi tìm anh ư? Vấn đề bây giờ có lẽ không còn là tìm hay không tìm anh nữa rồi. Theo như hiểu biết của tôi về con người anh, nhất định anh sẽ chủ động tìm đến. Nghĩ tới đây, tôi không nén nổi có chút sợ hãi, đến lúc gặp anh sẽ tùy cơ ứng biến vậy. Tôi đã quen nghe theo mệnh lệnh của anh. Anh là cao thủ về phương diện này, vừa cương vừa nhu, khiến tôi phải giơ tay đầu hàng, rồi sau đó lại hối hận, lại muốn tranh cãi.

Thở dài một tiếng, tôi vẫn cảm thấy nên xin thôi việc rồi đi nơi khác là giải pháp tốt nhất, sẽ lại đến một nơi xa lạ, tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân và làm lại từ đầu.

Nhạc chuông điện thoại vang lên, là Vân Dịch gọi đến, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại rất lâu, cuối cùng cam chịu ấn phím nghe. Giọng nói của anh có sức hút tựa nam châm, vẫn cứ mê hoặc như xưa, tôi đang nghĩ gì vậy, giơ tay tự đánh mình một cái. Vân Dịch nghe thấy có tiếp “bốp”, lạ lùng hỏi: “Từ Kỳ, em đang làm gì thế?”

Tôi giấu giếm: “Đập muỗi”.

Từ phía bên kia vọng lại giọng nói nhẹ nhàng của anh: “Lại tự đánh vào đầu mình phải không? Hễ em suy nghĩ lung tung, đến khi định thần lại, thế nào cũng không nén được mà đánh vào đầu mình. Nói dối mà không biết cách, mùa đông lấy đâu ra muỗi?”

Anh còn hiểu tôi hơn cả chính tôi. Nhớ lại chuyện muốn nói, tôi vội trở lại giọng nghiêm túc: “Triển Vân Dịch…”

“Em gọi anh là gì?” Giọng anh trở nên nguy hiểm.

Tôi ngẩn ra một lúc, rồi vẫn cương quyết: “Triển Vân Dịch”.

Vân Dịch khẽ thở dài: “Tử Kỳ, từ lúc nào, em học được cái lối khách sáo làm tổn thương người khác như vậy thế?”

Tôi lặng yên rất lâu, cuối cùng lại thốt ra tiếng gọi thân thuộc: “Vân Dịch, cái đó… chúng… mình, anh sẽ không thế chứ?”

Vân Dịch cười: “Ngoan nào, Tử Kỳ à, anh đợi em gọi tên anh, đợi đã rất lâu rồi. Em hỏi chuyện gì, tất nhiên chúng ta sẽ kết hôn, anh tất nhiên sẽ đến tìm vợ sắp cưới của anh. Còn có vấn đề gì à?”

Tôi vội cải chính: “Ý em không phải như thế, em muốn nói là, Vân Dịch, chúng ta không hợp nhau, những thứ anh muốn em không đáp ứng được, em thích cuộc sống như hiện nay. Anh xem, với điều kiện của anh, có người con gái nào là không tìm được chứ. Giống như Mai Tử ấy, vừa thuần khiết vừa ngoan hiền, sẵn sàng vì một bữa ăn với anh mà bỏ cả công việc. Em chỉ là đứa con gái ở miền núi nghèo cùng kiệt, người anh muốn là một thục nữ có phong thái, khí chất và lễ phép. Nói thật lòng, em không có, ở cùng nhau sẽ chỉ gây gỗ làm trái ý anh thôi…”

Vân Dịch cắt ngang lời tôi, khôi hài: “Tử Kỳ, em đang ghen với Mai Tử đấy à?”

Tôi chỉ giận không thể có năm mười cái lưỡi để giải thích cho sự trong sạch của mình: “Vân Dịch, anh xem, những gì anh không thích thì em đều thích, trong bốn năm nay em còn hút thuốc, còn anh anh em em với nam đồng nghiệp, tính cách em thực ra rất tùy tiện, không có khí chất của một người xuất thân gia thế. Em không muốn làm anh phải tức giận, không muốn cãi vã với anh”. Không cầm lòng được nữa, tôi nghẹn ngào.

Đầu bên kia im lặng. Lát sau mới vọng lại giọng nói của Vân Dịch, mang một chút đau đớn: “Tử Kỳ, xin lỗi em.”

Tôi ngẩn ra, con rồng hung tợn này biết nói tiếng người sao? Tôi không dám tin: “Vân Dịch, anh đang xin lỗi em đấy à?”

Vân Dịch lại cười: “Tử Kỳ, mắt em lại trợn tròn lên rồi phải không? Đúng vậy, anh nhận lỗi.”

Ngay lập tức, tôi hả hê trong lòng: “Vân Dịch, anh sẽ không bắt em trở về những ngày tháng ấy phải không, không ép buộc em nữa? Khoảng thời gian đó thực sự khiến em sợ hãi, anh cứ động một tí là lại làm em sợ!”.

Vân Dịch cười khờ khạo: “Tử Kỳ, sao em chỉ toàn nghĩ những chuyện ngoài sức tưởng tượng như vậy? Anh nói xin lỗi tức là xin lỗi vì đã để em ở bên ngoài suốt bốn năm, không trông nom em chu đáo. Tốt nhất em nên bỏ thuốc đi, đợi đến lúc anh phải canh chừng bắt em bỏ thuốc thì hối hận cũng đã muộn đấy. Sao con gái lại hút thuốc! Những chuyện trước đây anh không tính toán nữa, sau này phải chú ý đến cử chỉ một chút, ít lấy cớ xưng anh xưng em mà bá vai bá cổ với người con trai khác đi. Còn dám kéo tay nhau chạy! Thử chạy trước mặt anh một lần nữa xem!”. Giọng nói của anh không hề có vẻ gì tức giận, nhưng tôi lại cảm thấy cái lạnh ở phương Bắc đang gào thét tràn về, cảm giác giống như bị hất thẳng một thùng nước đá vào mặt, lạnh buốt từ đầu đến chân.

Mình phải bình tĩnh, tôi tự nhủ. Tôi định thần lại rồi nói với anh: “Anh gọi điện cho em là để nói chuyện này à?”

Vân Dịch vừa cười vừa nói: “Đúng là em đã thay đổi không ít, nếu như trước đây, chắc đã cuống cuồng nhảy dựng lên như một con thỏ rồi. Anh muốn nói, tốt nhất em nên ngoan ngoãn ở yên thành phố C, chờ anh đến đón. Tốt nhất hãy từ bỏ ý định xin thôi việc để chạy tới nơi khác. Anh không muốn gây phiền phức cho những người bên cạnh em.”

Tôi thực sự tức giận: “Triển Vân Dịch, anh muốn gây phiền phức cho họ thì cứ việc, dù sao thì em cũng đã đi khỏi, mắt không thấy nên cũng chẳng có gì phải phiền lòng. Hơn nữa, nếu em có thật sự không đi, thì em cũng không cần anh nữa, ép nữa em sẽ lập tức lấy người khác, anh phá hoại hôn nhân gia đình người khác là phạm pháp đấy!”

“Ha ha, còn học được cả cách đe dọa anh cơ đấy. Cũng biết mặc cả rồi, đúng là không tồi!” Vân Dịch hoàn toàn không nổi nóng, cứ như thể anh đang đùa với tôi vậy, “Cho dù em có lấy chồng đến chín mươi chín lần thì đến lần thứ một trăm anh cũng phải lấy được em. Tử Kỳ, em chớ có làm hại người khác.”

Tôi há mồm trợn mắt, buộc miệng mắng to: “Anh là đồ khốn!”

Vân Dịch cười vang: “Cuối cùng cũng nổi giận rồi. Vẫn không giữ được bình tĩnh nhá!”

Tôi cảm thấy ngột ngạt, bắt đầu cầu xin anh: “Vân Dịch, buông tha cho em được không? Đừng ép em được không? Rõ ràng là hai chúng ta không hợp nhau, ở cùng với nhau có gì tốt chứ?”

Anh vẫn một câu nói ấy: “Em quay về đi, quay về, anh sẽ không ép em.”

Lời nói của anh đã kích thích ý chí chiến đấu mãnh liệt trong tôi. Tôi gọi anh đầy đủ họ tên: “Triển Vân Dịch, anh nghĩ em vẫn là Đường Tử Kỳ trước đây sao? Chỉ một cái đưa mắt là có thể khiến em sợ run cầm cập, muốn em làm gì em đều phải theo, cái gì cũng do anh quyết định? Anh đừng hòng!”

Vân Dịch cười, nói: “Thú vị đấy, Tử Kỳ, ở cùng với em vui vô cùng, không bao giờ thấy khô khan nhạt nhẽo. Anh nói rồi, đi săn báo tuy nguy hiểm nhưng lại rất kích thích, em chuẩn bị tiếp chiêu đi là vừa.”

Tôi không biết phải làm sao: “Anh muốn thế nào thì mới chịu thôi?”

Vân Dịch chậm rãi nói: “Trước đây khi bỏ đi, lẽ ra em nên tính kỹ đến hậu quả, em tự mình đi, anh muốn em phải tự mình quay về. Anh nói rồi, đợi đến lúc anh tìm thấy em… tính khí anh vốn không tốt!” Anh lại cười, “Nếu lời nói của anh khiến em gặp phải ác mộng thì em có thể gọi điện cho anh, anh sẽ phục vụ em cả ngày.”

Tôi tắt phụt điện thoại. Mình thật ngốc, lại muốn đi khuyên một con hổ suốt đời chỉ ăn thịt chuyển sang ăn rau. Triển Vân Dịch là người nói được làm được. Nếu tôi bỏ đi, nhất định anh sẽ trút giận lên bọn Quyên Tử. Hơn nữa, tôi phải đi đâu bây giờ? Tôi dám khẳng định suốt bốn năm nay anh đã luôn biết tôi ở thành phố C, còn vì sao anh lại để tôi thong dong suốt chừng ấy thời gian, thì chắc chắn có một nguyên nhân khác.

Đường Tử Kỳ bây giờ không đánh những trận không có chuẩn bị trước. Tôi mở máy tính tìm xem tư liệu về Tập đoàn Vân Thiên và dòng họ Triển.

Tra xét một hồi mới phát hiện ra rằng mình hiểu về Triển Vân Dịch quá ít. Tập đoàn Vân Thiên chỉ là một công ty của dòng họ Triển. Trụ sở của dòng họ Triển thực ra là ở Anh, hoạt động trong rất nhiều lĩnh vực. Triển Vân Dịch bước chân vào Tập đoàn Vân Thiên chính là từ lúc tôi học đại học năm thứ tư.

Một người xuất thân trong gia đình giàu sang phú quý như vậy vì sao lại về sống trong nhà tôi, đi học một năm ở thị trấn nhỏ của chúng tôi? Tôi suy đoán có thể do nội bộ gia tộc xảy ra chuyện gì đó. Tôi thở dài, Đại Hải nói chưa chính xác, Triển Vân Dịch không chỉ là một con rùa vàng nạm kim cương, mà anh chính là một con rùa hoàn toàn bằng kim cương. Nếu sớm biết bối cảnh gia đình anh như vậy, nói gì thì nói, tôi cũng quyết không dính dáng quan hệ với anh. Tôi chỉ là cô gái muốn sống một cuộc sống bình thường, được đi dạo, trang điểm, làm công việc thiết kế, có một chút hứng thú và đam mê nho nhỏ là đủ rồi.

Thế nào gọi là duyên phận? Có cách giải thích là một con vượn đực và một con vượn cái không hẹn mà cùng nhiều lần chạy đến một nơi, chính bởi mùi “phân vượn” tương đồng mà chúng hợp lại với nhau. Tôi và Triển Vân Dịch gặp nhau chỉ là có duyên không phận. Bây giờ không có, sau này càng không thể có. Trước đây tôi không biết, ngốc nghếch đem tình yêu đáp lại tình yêu, chưa bao giờ hỏi chuyện của anh. Giờ đây đọc những tài liệu này, tôi mới cảm thấy mình và anh hoàn toàn là hai người ở hai thế giới khác nhau.

Yêu cầu của anh tôi e rằng không đáp ứng được. Dù yêu anh đến mấy tôi cũng không có cách nào để biến mình thành một người khác. Tôi cũng có sự ích kỷ của bản thân, không thể vì anh mà thay đổi. Vì thế, anh càng không nên tìm tôi. Tôi không những không giúp được gì cho sự nghiệp của anh mà hơn nữa, cũng không phải người con gái lý tưởng trong suy nghĩ của anh.

Câu chuyện cô bé Lọ Lem gặp hoàng tử, tôi đã đọc nhiều lần. Nhưng nói chúng truyện cũng thường chỉ viết rằng từ đó họ bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc mà thôi, rất ít truyện đồng thoại viết về cuộc sống sau hôn nhân của họ. Hai người xuất thân khác nhau, tính cách khác nhau, sở thích khác nhau, hơn nữa đều bướng bỉnh không chịu nhượng bộ người khác thì làm sao có thể kết với nhau hợp đây?

Dù có còn yêu, vẫn đừng nên kết hôn thì hơn. Sau khi nghĩ thông suốt , tôi ngủ một giấc thật say.

Chú thích:

(1) Thuyết thư: Cách gọi khác của nghệ thuật Hát nói Trung Quốc, bao gồm các thể loại như Bình sách, Bình thoại, Đàn từ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.