Vài ngày sau, cô nhận được điện thoại của Nam Khánh gọi đến từ sân bay. 
Cô không ngờ Nam Khánh sẽ gọi cho mình trước khi anh lên máy bay về nước, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của anh, có vẻ như cuộc gọi này là điều cô đã đoán được từ trước. 
Anh nói: “Minh Lam, tôi đang ở sân bay chờ check-in. Cô nói đúng, tôi nên trở về thăm ông ấy, và tôi cũng muốn… trở về.” 
“Ừm, nghe theo lòng mình là được.” Cô bất giác nở nụ cười. “Đúng rồi, hôm qua tôi đã nhận được vé mời buổi hoà nhạc. Cảm ơn anh, tôi sẽ đến.” 
“Được đón tiếp cô là vinh hạnh của tôi. Nhưng các buổi học đàn guitar của chúng ta chắc sẽ phải tạm ngưng một hai buổi.” Anh đáp xen lẫn một chút tiếc nuối và có lỗi. 
“Tôi sẽ tự luyện tập ở nhà, chờ anh trở lại đánh giá kết quả.” Cô nhướng mày lên, giọng nói ẩn chứa vui vẻ. 
Phía bên kia điện thoại anh khẽ cười: “Vậy cô không thể lười biếng đâu đấy.” 
Hai người nói lời tạm biệt. Minh Lam cúp điện thoại, xoay người lại thì thấy Giang Hoài đang ngồi trên xe lăn dừng ở bên ngoài cửa phòng ngủ của mình. 
Bắt gặp ánh mắt của cô, anh hơi cúi đầu xuống, vẻ sửng sốt, tốc độ nói hơi nhanh: “Anh đang định đến thư phòng xử lý công việc, vừa lúc đi ngang phòng em, anh không cố ý nghe em nói chuyện điện thoại.” 
Minh Lam bước tới chỗ anh: “Để em giúp anh.” Hai ngày trước, khi cố gắng xoay người, tay phải anh sơ ý bị trật khớp, tuy không ảnh hưởng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-truoc-mai-hien/140134/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.