Nhân viên phục vụ kéo rèm vắt lên cạnh cửa, hé lộ toàn khung cảnh lộng lẫy, Mary gọi món xong liền nói với tôi:
- Cậu thấy ở đây thế nào? Đẹp đúng không?
- Đúng là rất đẹp! – Tôi nói tiếp:
- Nhưng sao cậu đưa tớ tới đây? Đừng nói là để ăn và ngắm cảnh thôi đấy.
Mary cười cười không đáp, đến khi món ăn được bày ra cô mới lên tiếng:
-Ngày mai tớ đi Mĩ rồi. Hôm nay tự nhiên muốn đưa cậu đến một nơi thật đẹp, tớ cũng nghe những người khác giới thiệu ở đây rất đẹp, thức ăn cũng rất ngon. Sáng nay tớ tới nhà cậu nhưng không thấy có ai, cậu đi đâu vậy?
Tôi hơi giật mình vì cô nói đã tới nhà, chắc là mọi người đều đã đến công ty hết rồi. Tôi bắt đầu thấy tiếc nuối:
- Ngày mai cậu đi rồi sao?
- Tớ không muốn đi sớm thế nhưng bố bắt tớ đi cùng Waesly đến đó gấp. Không biết vì lí do gì ông lại làm như vậy. Nhưng thôi, đi thì đi, tớ chẳng sợ. Có điều lần này đi không biết khi nào về, chắc tớ cậu lắm!
Tôi nói:
- Cậu có thể gọi điện cho tớ mà!
- Biết là vậy nhưng đâu thể cùng nhau đi ăn như bây giờ, cũng không thể gặp mặt nhau thường xuyên. Tớ lại rất ghét làm bạn với người khác, tớ không muốn xa bạn cũ.
Nói đến đây tôi mới nhớ ra tính cách của Mary vốn xưa nay người khác không ngỏ lời làm bạn thì thôi chứ cô không bao giờ nói trước, lúc trước có thể làm bạn với nhau cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-thay-la/40182/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.