Chương trước
Chương sau
Nếu đã ngầm đồng ý, vì sao bây giờ lại thay đổi?
Cô không phải kẻ ngốc, sự chú ý và sức lực của anh, đều đặt hết lên một người con gái khác!
"Xin lỗi, có lẽ.....tôi không có khả năng thích cậu." Anh trầm mặc mấy giây rồi nói.
Tống Tuệ Ninh nhìn anh, nước mắt đều quên chảy, sau đó bụm mặt chạy đi.
Thẩm Dịch An siết chặt ngón tay, hơi thở trầm xuống, ngồi trên mỏm đá, sóng đánh đến giày của anh, ngồi một mình ở đó thật lâu.
Chạng vạng, Tống phu nhân xuất hiện ở biệt thự bờ biển.
Lúc đó bọn họ đang tập trung ở phòng khách.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương. Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Thẩm Dịch An và Doãn Kinh Mặc nhìn thấy bà tới, chào một tiếng: "Dì Tần."
Tần Hải Nguyệt mỉm cười gật đầu với bọn họ, sau đó mời mọi người cùng đến ăn cơm, nói thêm: "Tuệ Ninh đứa nhỏ này cũng không biết làm sao, vừa trở về liền bảo mệt, không nói một lời rồi vào phòng ngủ. Dì không biết nó có nói chuyện gì với các cháu không, nên tự mình tới một chuyến.
Khi nói về Tống Tuệ Ninh, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Dịch An.
Những người khác không biết Tống Tuệ Ninh lúc sau cùng Thẩm Dịch An xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ về chuyện chơi bóng chuyền ban nãy, sắc mặt mọi người có chút kỳ quái.
Nghiêm Thấm vừa mới chườm đá xong, hiện tại vẫn còn lạnh lạnh, đang ngồi một bên ăn kem, cô thật sự rất thích ăn kem bơ, trước sau đã ăn xong cái thứ hai, còn muốn lấy thêm cái nữa.
Thẩm Dịch An nhìn chằm chằm, cánh môi giật giật.
"Không được ăn nữa." Doãn Kinh Mặc ngăn lại, "Bụng sẽ đau."
Cô gái nhỏ liếm cánh môi mềm mại, còn đọng lại chút dư vị, nhỏ nhẹ thương lượng cùng hắn: "Ăn thêm một cái nữa được không?"
Doãn Kinh Mặc xoa đầu cô, cười khẽ lắc đầu: "Nghe lời."
Cô gái nhỏ lưu luyến nhìn tủ lạnh, dẫm lên dép, "Em vẫn muốn ăn nữa."
Doãn Kinh Mặc trong nháy mắt chần chờ, có nên để cô ăn một cái nữa không.
"Kia là Tiểu Thấm a, lớn lên thật xinh đẹp." Tần Hải Nguyệt tìm mọi cách mời cô đi cùng với mình.
Nghiêm Thấm nhìn mọi người trong phòng khách, hiển nhiên là muốn theo ý của mọi người.
Doãn Kinh Mặc cùng Thẩm Dịch An đương nhiên phải cho người khác mặt mũi, nhưng Quý Hậu lại hành xử khác người, quăng một câu "Không ăn", một câu "Ăn không vô" bất chấp tất cả, đi lên tầng.
Hầu Tử và Vương Quan Vũ rất tự nhiên hắn đi nơi nào thì đi nơi đó.
"Đứa nhỏ này, nhiều năm rồi, tính tình vẫn nóng như vậy." Tần Hải Nguyệt thấy thế nói.
Giọng điệu thân quen của bà ta, Nghiêm Thấm khẽ ngẩng đầu: "Bác gái biết Quý Hậu sao?"
Tần Hải Nguyệt: "Người quen cũ."
Lúc sau lại sang chuyện khác.
Nghiêm Thấm chống cằm, suy tư ba chữ này, Tống gia đích thị là danh môn, vậy Quý Hậu kia cũng là con nhà quyền quý sao?
Nhưng Nghiêm Thấm so sánh cử chỉ của Thẩm Dịch An, Doãn Kinh Mặc với Quý Hậu đều thấy vô cùng đối lập, chỉ có thể nói là----Mỗi người một mặt.
Trên bàn ăn, Tống Tuệ Ninh mắt đỏ hoe bị người giúp việc gọi xuống, Tần Hải Nguyệt cũng chưa hỏi quá nhiều về việc này, ngược lại đối với Nghiêm Thấm rất nhiệt tình, hỏi han cô ân cần, còn thường xuyên gắp đồ ăn cho cô, "Tiểu Thấm ăn nhiều một chút, đều là cá mới bắt, rất tươi ngon."
Ngược lại, không hề quan tâm đến con gái của mình.
Người khác nhìn vào còn tưởng bà đối với Nghiêm Thấm nhất kiến như cố*, ít nhất ban đầu Doãn Kinh Mặc cảm thấy như vậy.
*Nhất kiến như cố (一見如故): Mới gặp mà thấy như bạn cũ.
Nhưng—
Ăn cơm no nê lúc sau, Tần Hải Nguyệt bắt đầu dò hỏi chuyện gia đình nhà Nghiêm Thấm, "Ba mẹ cháu làm nghề gì? Là bạn học với nhau sao? Ba mẹ nên dành nhiều thời gian cho việc học mới có thể giáo dục con cái, là một cách tốt nhất để vươn lên trong cuộc sống."
"Cháu còn nhỏ tuổi đã phải trải qua chuyện này, thật sự là không thoải mái. Gia cảnh cháu trước kia tuy rằng không giàu có, nhưng ba mẹ khoẻ mạnh luôn là điều quan trọng nhất, vẫn còn có người quản....."
Biết gia cảnh Nghiêm Thấm chỉ có thể xem là khá giả, cũng không phải đại phú quý, lời trong lời ngoài đều ám chỉ Nghiêm Thấm cùng bọn họ không giống nhau.
Nghiêm Thấm đoán được rằng đây mới là mục đích chính trong lời nói của bà ta.
"Dì Tần." Thẩm Dịch An siết chặt đũa, anh nói: "Hiện tại Nghiêm Thấm là con gái của Thẩm gia."
Tần Hải Nguyệt gật đầu: "Cháu nói rất đúng, cha mẹ cháu hiền lành, nhận nuôi Nghiêm Thấm thật cao cả, cháu còn có thêm một đứa em gái."
Tống Tuệ Ninh đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn một chút sau khi nghe xong những lời của mẹ mình.
Thẩm Dịch An và Doãn Kinh Mặc cảm giác ăn không ngon miệng, nhưng đối phương là trưởng bối, họ không hể trực tiếp nói thẳng thừng gây mâu thuẫn cái gì.
"Hai ngày trước mẹ cháu còn nói chuyện với dì, chờ một năm nữa cháu và Tuệ Ninh hai đứa đều sẽ học đại học, ý của mẹ cháu là muốn định trước chuyện của hai đứa, chuyện này còn muốn hỏi ý kiến của Dịch An trước." Tần Hải Nguyệt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.