Chương trước
Chương sau
Triệu Nhã Phỉ gần như là phát điên túm chặt đầu của Nghiêm Thấm kéo dậy, Thẩm Dịch An bị hành động thô lỗ của mẹ mình làm cho sửng sốt: "Mẹ."
Nghiêm Thấm cảm thấy đau đớn mở to mắt, nhưng nhìn đến là Triệu Nhã Phỉ, khoé môi nhếch lên độ cong rất nhỏ.
Mà Triệu Nhã Phỉ giống như bị nụ cười này kích thích, đờ đẫn quên mất việc giữ hình tượng đoan trang vốn có ở trước mặt con trai, giơ tay tát "Bốp" vào mặt cô.
Con tiện nhân này quyến rũ chồng bà, giờ đến cả con trai bà ta cũng không tha.
"Mẹ!" Thẩm Dịch An giơ tay kéo Nghiêm Thấm ra phía sau, khiếp sợ nhìn người mẹ vốn dịu dàng của mình, "Mẹ làm gì vậy?"
Nhìn đến ánh mắt khiếp sợ của con trai mình, Triệu Nhã Phỉ mới tìm về được lý trí, nhưng bà ta vẫn lạnh lùng nói: "Nghiêm Thấm, về phòng của mày đi."
Thẩm Dịch An quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ phía sau, gò má mềm mại thanh tú của cô có một vết tay in lên đó, đôi mắt ngây thơ uỷ khuất, cánh môi anh giật giật, nhưng cuối cùng chỉ đưa tờ giấy cô viết một nửa và bút đặt lên tay cô.
Nghiêm Thấm cúi thấp đầu rời đi, cho dù là bị đánh, nhưng một câu cũng không nói.
Cô trầm mặc, làm trong lòng Thẩm Dịch An có chút hụt hẫng.
Nghiêm Thấm đi rồi, Triệu Nhã Phỉ đem cửa đóng lại, "Dịch An, vừa rồi con làm cái gì vậy?"
Ánh mắt Thẩm Dịch An loé lên, "Trên tóc em ấy dính thứ gì đó."
Triệu Nhã Phỉ không hài lòng với câu trả lời của anh: "Vì sao nó lại ở trong phòng của con? Dịch An, mẹ nhớ rõ ràng từ khi nó đến Thẩm gia đã nhắc nhở con cách xa nó ra một chút, nó và mẹ nó cùng một giuộc, lúc nào cũng chỉ đi quyến rũ đàn ông, nó bên ngoài làm chuyện gì con có biết không?
Thẩm Dịch An: "Mẹ, chuyện của đời trước sao cứ liên luỵ đến Nghiêm Thấm, em ấy không có lỗi....."
"Xem ra, con không có đem lời mẹ nó đặt vào tai một chút nào, vậy giờ cho con chứng kiến, nghe thật rõ cô gái vô tội đơn thuần trong miệng con là cái loại con gái như thế nào." Triệu Nhã Phỉ đưa điện thoại cho anh, bên trong có vài đoạn ghi âm.
Triệu Nhã Phỉ ra hiệu cho Thẩm Dịch An mở đoạn ghi âm.
".....Tiểu bảo bối, nói cho anh biết khi nhớ đến anh Kim Sơn* của em có ngập nước hay không?
*Núi Kim Sơn ở Trấn Giang, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc
"ĐM, lần trước nghe em kêu lên, ông đây vẫn luôn nhung nhớ, hôm nay nhất định phải thật thoả mãn, phải thật con mẹ nó kích thích, hai ngàn, chiếu camera vào giữa hai chân....."
"Có thích hay không, gửi cho anh bộ quần áo em mặc qua đây, giữ nguyên hiện trạng."
"....."
Thẩm Dịch An nghe những từ ngữ bẩn thỉu, lông mày nhướng lên chán ghét, giơ tay muốn tắt đi, lúc này bên trong truyền đến giọng nói mềm mại đáng yêu của Nghiêm Thấm.
Cô đáp lại rất trôi chảy, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng chỉ cần nghe được giọng nói đó, đều rất dễ dàng có thể tưởng tượng được bộ dáng nịnh nọt lấy lòng.
Tay cầm điện thoại của Thẩm Dịch An cứng đờ.
"Bây giờ con còn cảm thấy nó đơn thuần vô tội nữa không? Triệu Nhã Phỉ lấy lại điện thoại, bàn tay đặt lên vai anh: "Dịch An, con căn bản không thể tưởng tượng được nó có bao nhiêu người đàn ông, Thẩm gia chúng ta không bạc đãi nó, nó lại càng muốn đắm chìm trong truỵ lạc, mẹ nói cho con điều này, là mong con không bị nó hớp hồn, con và nó là người của hai thế giới, rõ chưa? Nó quyến rũ con, phần lớn là muốn trêu đùa con, làm gì có thật lòng."
Triệu Nhã Phỉ tận tình khuyên bảo anh, hoàn toàn từ sự lo lắng của người mẹ giành cho con trai mình.
Phòng ngủ lâm vào im lặng.
"Đoạn ghi âm....lấy từ đâu?" Sau một lúc lâu, Thẩm Dịch An mới lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.