Y tá nghe vậy thì dừng một lúc, nhìn thoáng qua Cao Tĩnh Đàn, hai người từ ngoài nhìn vào giống như bạn bè, chỉ nghe nói người nằm trên giường bệnh này còn chưa đến tuổi vị thành niên đã đi làm tiểu tam, cặp kè với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bộ dáng thành ra thế này là bị chính thất bắt tại trận, người ta mang theo ba người đàn ông tới, nếu không phải cảnh sát nhận được báo án tới kịp ngăn cản, chỉ sợ....
Cô gái nhỏ này nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn, như thế nào lại đi kết giao cùng loại người này?
"Tôi trộm tiền Thẩm gia cho cậu." Nghiêm Thấm nói.
Y tá nghe đến đây, khoé miệng cứng lại, quả nhiên—vật họp theo loài.
Y tá xử lý vết thương cho Cao Tĩnh Đàn xong xuôi liền rời đi.
Cao Tĩnh Đàn dựa vào đầu giường, "Hiện tại tôi cần tiền, cần rất rất nhiều tiền, chỉ có bọn họ mới có thể đáp ứng tôi."
Nghiêm Thấm thanh toán trước viện phí cho cô.
"Cậu về đi, ngày mai không phải cậu còn đi học sao." Cao Tĩnh Đàn thấy cô đóng tiền xong, ngáp dài bắt đầu đuổi người.
Nghiêm Thấm cũng có chút buồn ngủ, trước khi đi còn nói: "Cao Tĩnh Đàn, cậu đừng chết, cậu còn sống, đợi tôi có tiền sẽ đưa cho cậu."
Cao Tĩnh Đàn nói rằng hai người giống nhau đều là con đỗ nghèo khỉ, còn suốt ngày thích ra vẻ hào phóng, Nghiêm Thấm cũng không quan tâm.
Nghiêm Thấm trở lại Thẩm gia đã là ba giờ sáng, mắt mơ hồ còn không mở ra được, nửa tỉnh nửa mơ trở về phòng mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-roi-o-kim-thanh/1065824/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.