Cô gái nhỏ nắm góc áo anh, mềm mại nói một câu. Danh xưng không thể giải thích này khiến cho trái tim thờ ơ mọi thứ của Thẩm Dịch An run lên. Chàng trai khom lưng ôm cô gái nhỏ bế lên, bên ngoài tuỳ tiện tìm một ít quần áo che đậy kín mít thân thể cô, xong xuôi mới ôm người đi bệnh viện. "Bị chết đuối sao? Bệnh nhân có phải bị chết đuối?" Bác sĩ nhìn đến cả hai đều ướt sũng, bản năng tiến hành phán đoán, hỏi Thẩm Dịch An. "Không phải, cô ấy chắc là....bị hạ thuốc." Thẩm Dịch An dừng một lúc, "Bị hạ thuốc là cháu suy đoán, cô ấy ngâm nước lạnh khoảng 40 phút, sau đó hôn mê." Chàng trai cẩn thận tường thuật một cách ngắn gọn trật tự rõ ràng. Bác sĩ nghe xong, Nghiêm Thấm được đưa vào phòng cấp cứu. Thẩm Dịch An đứng bất động bên ngoài phòng cấp cứu, áo sơ mi trắng trước đây sạch sẽ giờ có nếp nhăn và vài chỗ bị nước thấm ẩm, người như anh có thói quen sạch sẽ nhưng giờ đây không thèm để ý tới. "Bạn học này, bạn cùng cô gái bên trong có quan hệ gì? Có thể liên lạc với gia đình cô ấy không?" Cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá liếc mắt một cái thì nhìn thấy chàng trai đứng lặng người như cây thông bên ngoài. Thẩm Dịch An: "Cô ấy sao rồi?" Y tá: "Cần phải theo dõi thêm, phải có người lớn hoàn thành thủ tục nhập viện, quan hệ của hai người là gì?" Từ "em gái" dừng ở cửa miệng, rõ ràng trước đây anh có thể thuận miệng xưng hô như vậy cùng với Tống Tuệ Ninh, nhưng lúc này ngừng một lúc, "Tôi có thể làm thủ tục nhập viện cho cô ấy." Y tá nhìn anh một lúc, gần như là đoán được cái gì, cười cười, nói: "Nếu như cậu có khả năng." Thẩm Dịch An không tiếng động gật đầu. Y tá dẫn anh đi đóng viện phí, lúc chàng trai quét mã QR trả tiền thì lơ đãng nhìn tới số dư tài khoàn ngân hàng, ngây ra một lúc, trong lòng yên lặng đánh giá phú nhị đại trước mặt. Nghiêm Thấm hôn mê cả một đêm, Thẩm Dịch An vẫn luôn túc trực bên cô. Ngoại hình anh cao siêu xuất chúng, bất cứ lúc nào cũng cư xử đúng mực, đến cả y tá đến kiểm tra phòng cũng không kìm được nhìn anh nhiều hơn, nhưng ánh mắt anh trước sau đều dừng ở khuôn mặt cô gái nằm trên giường bệnh, mang theo vài phần nghi vấn và khó hiểu. Tầm mắt Thẩm Dịch An vô thức dừng ở trên môi Nghiêm Thấm, thật lâu sau mới cứng rắn rời đi. Thẩm Tuấn Tài và Triệu Nhã Phỉ tới sáng ngày hôm sau mới đến, hai người sắc mặt đều không tốt, có lẽ đã cãi nhau một trận trước khi đến, nhưng bất luận trước mặt con trai vẫn giữ thể diện cho nhau. "Đứa nhỏ này, chuyện xảy ra như vậy sao mới nói cho ba mẹ?" Thẩm Tuấn Tài đè bả vai Thẩm Dịch An, nói. Thẩm Dịch An tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng bởi vì tuổi còn trẻ, không hiện rõ mỏi mệt: "Lúc đưa tới bệnh viện thời gian không còn sớm, Nghiêm Thấm vẫn chưa tỉnh lại, không quấy rầy ba mẹ nghỉ ngơi." Thẩm Tuấn Tài liếc mắt nhìn Nghiêm Thấm trên giường bệnh, lộ ra vẻ lo lắng, sau đó ngập ngừng hỏi Thẩm Dịch An: "Đang yên đang lành tự dưng bị hạ thuốc, Nghiêm Thấm có nói cho con chuyện gì đã xảy ra không? Con gặp em ấy ở đâu?" Triệu Nhã Phỉ nghe thấy ông ta dò hỏi, sắc mặt không tốt, Thẩm Dịch An nhìn thấy liền hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy?" Thẩm Tuấn Tài có chút không hài lòng với thái độ của bà ta, Triệu Nhã Phỉ đoán được mọi chuyện, trong lòng nghẹn một cục tức, đối diện với vẻ bất mãn của Thẩm Tuấn Tài, không nhịn được cảm xúc. "Dịch An, dạ dày của mẹ không thoải mái, con đi mua cho mẹ bữa sáng." Triệu Nhã Phỉ lấy cớ bảo Thẩm Dịch An rời đi. Thẩm Dịch An đi ra ngoài, quay đầu lại hướng tới Nghiêm Thấm trên giường bệnh nhìn thoáng qua. Cửa phòng bệnh vừa mới đóng lại, Triệu Nhã Phỉ nhịn không được mở miệng: "Chuyện này có phải ông làm hay không? Tại sao sáng nay mới trở về?" Thẩm Tuấn Tài trấn an bà ta: "Bà nghĩ đi đâu vậy, ngày hôm qua tôi bàn chuyện làm ăn cùng mấy lão bằng hữu không phải sao? Bà cũng biết Tiểu Thấm đứa nhỏ này không cha không mẹ khó tránh bị người ta lợi dụng, vẫn là khiến chúng ta nhọc lòng mới chịu." Triệu Nhã Phỉ gạt tay Thẩm Tuấn Tài: "Chuyện này không phải ông làm?" Thẩm Tuấn Tài tức giận tái mặt: "Trong lòng bà đã định tội cho tôi, tôi còn có thể nói gì nữa." Triệu Nhã Phỉ chỉ tay vào giường Nghiêm Thấm: "Con tiện nhân này cùng mẹ nó lớn lên bộ dáng rất giống nhau, ông không phải vì cái này nên mới đem nó về sao? Lưu Tử Khâm năm đó không lựa chọn ông, có phải làm ông tiếc nuối đến tận bây giờ!?" Thẩm Tuấn Tài: "Đều là chuyện quá khứ, bà còn nhắc lại làm cái gì." Triệu Nhã Phỉ cười lạnh một tiếng, đóng sầm cửa rời đi. Cửa đóng sầm một tiếng, Nghiêm Thấm trên giường bệnh khẽ tỉnh lại. Cô mở mắt ra và nhìn thấy Thẩm Tuấn Tài, bàn tay trong chăn khẽ nắm chặt lại. "Tiểu Thấm tỉnh rồi." Thẩm Tuấn Tài mỉm cười ngồi xuống mép giường bệnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]