Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Sau khi Ninh Trừng cùng Lục Mang rời khỏi viện Nghiên cứu, hai người một trước một sau đi về nhà của Lục Mang.
Cô kêu anh lên trước, cô đến siêu thị gần đó mua đồ ăn, Lục Mang lại không đồng ý, “Cô mua rau dưa không tươi, tôi tự mua.” Nói xong, anh xoay người đi về phía siêu thị.
“…” Ninh Trừng nhìn thân hình cao lớn của anh, chỉ để lại một bóng dáng ngạo mạn, trong ngực cô giống như bị nhét vào một quả thuốc nổ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Người này, nói chuyện không trực tiếp như vậy, sẽ thiếu mất miếng xương nào sao? Đây là người vừa rồi còn liên tục miêu tả hiện trường phạm tội sao?
Từ nhỏ Ninh Trừng đã quen tiết kiệm, rau dưa linh tinh đều thích mua ở chợ nông sản lân cận, không đi siêu thị. Phần lớn thời gian cô mua rau dưa vẫn còn rất tươi, chỉ là thi thoảng gặp được một tình huống đặc thù gì đó, ví dụ như trời sắp tối, rau dưa trong rổ của ông cụ nào đó còn chưa bán xong, cô mềm lòng, càn quét toàn bộ về nhà, sau đó ăn chừng vài ngày… Loại chuyện này, đối với cô và Ninh Hạo Nhiên mà nói, là chuyện tập mãi đã thành quen, đối với Lục Mang mà nói, hẳn là không thể tiếp nhận.
Cô không biết từ nhỏ anh sinh hoạt trong hoàn cảnh gì mà lại khiến phẩm vị của anh trở nên “điêu ngoa” như thế. Rau dưa trái cây nhất định không thể để qua đêm, đây cũng là lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-quyt-chin/2373155/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.