Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trong phòng luyện TaeKwonDo lập tức tràn ngập vị chua chua, pha trộn với mùi mồ hôi.
Lục Mang nhíu mày, cảm giác vô cùng không thoải mái, lúc này nếu có trái quýt ăn thì tốt rồi, nguyện vọng muốn ăn quýt của anh chưa từng mãnh liệt như vậy, còn mãnh liệt hơn cả nguyện vọng muốn ăn chanh trong quá khứ của anh.
“Giáo sư Lục, Ninh Trừng, sao hai người lại đến đây? Không phải tôi đã bảo Dương Trí báo cáo với hai người kết quả thẩm vấn Tiền Đồng rồi sao?”
Lâm Khiếu Ba dừng lại, mồ hôi đầy đầu, đang cầm chiếc khăn màu trắng lau mồ hôi.
“Hỏi cô ấy.” Lục Mang ngồi xổm trên mặt đất, chép miệng nhìn người phụ nữ đang kiểm tra vết thương cho người bị thương.
“Thầy Giang, tôi xử lý đơn giản cho thầy, xương cốt không sao, nhưng khi nào về thì thầy vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem, sợ sẽ bầm máu.” Ninh Trừng băng bó xong thì đứng lên.
Lâm Khiếu Ba cúi xuống, vươn tay với người được gọi là thầy Giang, “Giang Sơn, ngại quá, xuống tay hơi nặng, lần sau tôi sẽ nhẹ hơn.”
Giang Sơn đặt tay lên tay anh ấy, mượn lực đứng dậy, trên mặt xẹt qua vẻ đau đớn, miễn cưỡng trưng ra vẻ tươi cười, “Anh xuống tay không phải hơi nặng mà là đau chết tôi luôn. A Ba, hôm nay anh ăn trúng thuốc nổ à? Vừa rồi Tiểu Ninh còn nói tôi đừng xuống tay nặng quá, tôi vừa nhẹ, anh liền nặng. Không phải hai người một lòng muốn đánh bại tôi, cố ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-quyt-chin/2373108/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.