*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Nắng sớm rực rỡ, mặt trời đỏ lửa dần xua tan màn mưa bụi lất phất. Từ sáng sớm Ninh Trừng đã chạy tới nhà Lục Mang, cửa không khóa, cô trực tiếp đi vào nhà, phòng khách không có người, trong phòng bếp thì vang lên tiếng bùm bùm cheng cheng của nồi chảo.
Không biết Kiệt Bảo đã chạy đến cửa từ khi nào, “Quất Tử, công tử lại tạo phản.”
“Lại tạo phản?” Ninh Trừng vừa đi vào bên trong vừa khó hiểu hỏi nó.
“Cả tuần nay, ngày nào công tử cũng ở trong bếp tạo phản, nói đồ ăn cô giúp việc nấu không nuốt nổi, công tử muốn tự mình làm.”
Kiệt Bảo tuôn ra tất cả, nói cả tuần Lục Mang ở nhà, lúc thì nấu cơm, lúc thì đàn guitar, cuối cùng là tổng kết một câu, “Nơi này quả thực chính là địa ngục nhân gian.”
Kiệt Bảo nói chuyện rất trực tiếp, đôi khi là giống hệt Lục Mang. Sau này Ninh Trừng mới biết được, thì ra Kiệt Bảo chính là một “Lục Mang” khác do Thiệu Hàm Hề tạo ra, làm bạn với người đàn ông có tính tình quái đản, chỉ thích ru rú ở nhà này.
Ninh Trừng nghe nó than phiền thì cười không ngừng được. Thảo nào cả tuần nay cô không thấy anh ở viện Nghiên cứu. Cô đặt túi xách trên sô pha, đi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy người bên trong thì hoảng sợ.
Anh che kín mít từ đầu đến chân, trên người mặc một áo mưa nilon màu xanh dương có mũ, mặt mang khẩu trang màu trắng, cả khuôn mặt gần như chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt. Đôi tay còn mang bao tay màu trắng, không phải bao tay cao su, là loại bao tay bằng vải bông mà những người dọn vệ sinh khách sạn thường mang.
Đây là đang nấu ăn hay là giải phẫu thi thể?
“Sao muộn thế mới đến? Còn một món nữa, sắp được rồi, em ra trước chơi với Kiệt Bảo đi.” Lục Mang cảm thấy có người, quay đầu nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục xào rau.
Ninh Trừng đi vào phòng bếp, đến bên cạnh anh, dầu chiên trong chảo đã đỏ. Lục Mang rải muối vào, dầu trong chảo lập tức nổ tung, anh ôm cô nhanh chóng trốn ra, rời xa cái chảo dầu ba mét.
“Tôi kêu em ra ngoài, em vào đây làm gì? Dầu sẽ bắn!” Lục Mang cúi đầu chỉ trích cô, đôi mắt đen nhánh như mực kia trong veo, sâu lắng.
Ninh Trừng nhìn vào mắt anh, cảm giác như rơi vào một vực sâu không đáy, không làm sao thoát ra được. Cho đến khi anh đẩy cô ra, nhắc nhở cô rời đi, cô mới không nhịn được cười, “Anh biết vì sao dầu sẽ bắn không? Thứ nhất, trong chảo của anh còn nước, thứ hai, muối không nên bỏ vào lúc dầu bên trong đã sôi, iod sẽ bốc hơi.”
“Thứ ba, em ra ngoài trước đi. Tôi sẽ làm được, em chỉ cần ăn.” Lục Mang nói trước khi cô tiếp tục mở miệng, mạnh mẽ đẩy cô ra khỏi bếp, còn đóng cửa lại.
Ninh Trừng đột nhiên nhớ ra, mục đích hôm nay cô tới đây, không phải để ăn cơm, mà là tới để bôi thuốc cho anh! Bắt đầu từ đêm qua, anh cứ gọi cho cô, nói anh bị thương, lưng đau, Thiệu Hàm Hề về Hongkong rồi, Kiệt Bảo không biết làm, cho nên kêu cô tới bôi thuốc cho anh. Sáng sớm hôm nay lại gọi cho cô, thúc giục cô mau đến đây.
Ninh Trừng đẩy cửa ra, hỏi anh, “Giáo sư Lục, không phải lưng anh đau sao? Tôi bôi thuốc cho anh, lát nữa tôi phải đến lớp TaeKwonDo, hôm nay có lớp TaeKwonDo thiếu nhi, Lưu Tiểu Đồng cũng đến, tôi cùng đội phó Lâm đến xem cậu bé.”
“Đau chứ, đương nhiên là đau, đau đến mức sắp gãy rồi, chờ cơm nước xong rồi bôi. Đến lớp TaeKwonDo muộn một chút thì trời cũng sẽ không sập xuống. Lưu Tiểu Đồng học TaeKwonDo thiếu nhi…”
Lục Mang không nói tiếp, cầm cái xẻng đảo vài cái trong nồi, đi tới cửa, ngại cô quấy nhiễu anh, bảo cô rời khỏi phòng bếp, sau đó đóng cửa lại, còn khóa trái cửa. Anh làm chuyện gì cũng không thích bị người khác quấy rầy, nấu cơm cũng thế. Ninh Trừng hiểu chuyện này, chỉ có thể quay lại phòng khách, ngồi xuống sô pha, tùy tay cầm lấy một quyển sách trên đó.
Cô phát hiện ở mép sách và những chỗ trống trên trang sách vẽ đầy quýt, hơn nữa đều có cánh, có mắt, có miệng, giống bức ảnh tối hôm đó anh gửi cho cô. Chẳng qua vẻ mặt phong phú hơn, có đang cười, có đang tức giận.
“Ngày nào công tử cũng vẽ quýt, không vẽ Kiệt Bảo.” Kiệt Bảo mở miệng oán trách, nghe như là đang ghen.
“Chuyện này… Có lẽ là vì quýt tương đối dễ vẽ, vẽ một vòng tròn, thêm vài nét bút là được. Kiệt Bảo quá đẹp trai, anh ấy không vẽ được.” Ninh Trừng thuận miệng bịa ra một lý do.
“Hừ, đúng là Kiệt Bảo rất đẹp trai, đẹp hơn công tử nhiều, cũng thông minh hơn công tử.” Tuy giọng của Kiệt Bảo nghe không khác gì bình thường lắm, không có cảm xúc gì, nhưng Ninh Trừng lại cảm giác cách nói chuyện này vô cùng quen thuộc.
Ninh Trừng hàn huyên với Kiệt Bảo một lúc lâu, cửa phòng bếp rốt cuộc cũng mở ra, một tay Lục Mang bưng một đĩa đồ ăn ra, đi đến cạnh bàn ăn, bày biện bên trên, sau đó lại xoay người vào bếp.
Ninh Trừng hỏi có cần giúp hay không, cô còn chưa đứng lên thì Lục Mang đã đưa ra mệnh lệnh rõ ràng, cấm lộn xộn. Anh đi tới đi lui vài lần, sau khi bày biện xong tất cả đồ ăn lên bàn, anh mới cởi võ trang hạng nặng của mình, đẩy Ninh Trừng ngồi xuống trước bàn ăn.
“Muốn nghe mấy món này tên là gì không?” Vẻ mặt Lục Mang tự hào, hỏi cô.
“Còn có tên à? Được nha.” Sao đam mê này lại giống cô thế? Cô cũng thích đặt tên cho đồ ăn.
Lục Mang hắng giọng, bắt đầu giới thiệu tên đồ ăn, “Món này tên là ‘Khổng Tước Xòe Đuôi’, có phải rất loá mắt không?”
Ninh Trừng xem kỹ, đây không phải hỗn hợp bắp, cà rốt, dưa leo, còn có thịt nạc sao? Cô rất muốn nói, món này nhìn giống món hầm Đông Bắc [1].
[1] Món hầm Đông Bắc: là một món ăn truyền thống nổi tiếng của vùng Đông Bắc, một món hầm thập cẩm với rất nhiều nguyên liệu
Cô ngẫm lại, anh là người kiêu ngạo như vậy, chịu xuống bếp đã không dễ dàng nên cười gật đầu, bắt chước giọng điệu nói chuyện của anh, “Hừm, màu sắc rực rỡ, đúng là rất loá mắt. Còn món này?”
“Món này tên là ‘Rồng Bay Theo Đuổi Phối Ngẫu’.”
“…” Ninh Trừng nghe thấy cái tên như vậy, rất muốn cười, nhưng lại không dám cười, cẩn thận suy nghĩ, trong lòng đột nhiên lại chua xót, anh không biết loại tên này sẽ khiến người khác hiểu lầm sao?
Cô không ngờ cái tên phía sau còn trực tiếp, lộ liễu hơn. Anh giới thiệu tất cả một lần, đến món salad hoa quả cuối cùng, cái tên càng khiến cô mở rộng tầm mắt.
Ninh Trừng cảm giác đầu mình đình trệ, từ đó không nghe rõ anh đang nói gì nữa. Hai người ngồi xuống ăn cơm, anh không ngừng gắp đồ ăn cho cô, cô chỉ vùi đầu lo ăn, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh một cái.
“Không ngon à?” Lục Mang thấy cô không nói lời nào, hỏi cô.
“Không phải, rất ngon. Còn ngon hơn tôi làm.” Lúc cô nói chuyện, cũng không ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Mang chuyển ghế dựa đến bên cạnh cô, khom lưng, nhìn mặt cô từ phía dưới, anh phát hiện mặt cô đỏ như miếng quýt chín muồi, đôi mày đẹp đẽ nhíu lại, “Em đang trợn mắt nói dối.”
Tay anh không chịu khống chế mà muốn chạm vào má cô, đến trước mặt cô, anh lại ngừng, ngồi thẳng dậy, đôi tay nâng đầu cô lên, đối mặt với anh, “Ăn cơm đàng hoàng, cúi đầu như thế thì làm sao ăn cơm?”
Một phần nhỏ của tay anh chạm vào má cô, thì ra mặt cô không chỉ đỏ mà còn rất nóng, còn nóng hơn mu bàn tay bị dầu bắn của anh.
Lục Mang lập tức cầm lấy cổ tay cô, mạch đập gia tốc, rõ ràng là nhanh hơn bình thường, đôi mắt to trong veo, đồng tử phóng đại trong nháy mắt.
Anh không thể nhìn thấy trái tim cô, nhưng anh rất rõ ràng những dấu hiệu này có nghĩa là gì. Anh dùng kiến thức khoa học, đưa ra một kết luận vô cùng chính xác: Cô giống anh, đều vì đối phương mà việc điều tiết hormone hỗn loạn!
Khóe môi Lục Mang nhếch lên, hai tay dứt khoát chạm vào má cô, đầu lại gần thêm một chút, “Ninh Trừng, lượng hormone sinh dục phái nữ của em tiết ra quá cao, cần áp dụng biện pháp tất yếu.” Biện pháp tất yếu chính là hôn môi, làm tình. Nửa câu sau anh không nói ra miệng, sợ dọa cô.
Thực tế thì Ninh Trừng đã bị dọa, không phải vì anh nói, mà là vì cảnh tượng trước mắt giống hệt trong giấc mơ của cô.
Đây là giác quan thứ sáu của cô sao? Chuyện cô nhìn thấy trước, cho dù là trong mơ, cũng sẽ biến thành hiện thực?
Ninh Trừng mở to mắt, nhìn gương mặt đang gần sát bên cô, thậm chí môi của hai người gần như sắp chạm vào nhau.
Nhịp tim của cô bắt đầu cuồng loạn, cả người căng chặt như cung tên đã lên dây.
Trước khi môi anh chạm vào môi cô, chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Ninh Trừng nhanh chóng đẩy bàn tay đang chạm vào má mình ra, đứng phắt dậy, bởi vì đứng dậy quá nhanh, ghế bị đổ theo quán tính. Cô xoay vòng tại chỗ, trong đầu đang đắn đo nên tiếp điện thoại trước, hay là dựng ghế lên trước?
Cuối cùng, Lục Mang đưa điện thoại cho cô, rồi lại dựng ghế lên.
Ninh Trừng nói “Cảm ơn”, nhận lấy điện thoại trong tay anh, ấn nghe máy. Cô nghe điện thoại xong, nhanh chóng đi đến trước sô pha, cầm lấy túi xách của mình, “Giáo sư Lục, tôi phải đến lớp TaeKwonDo. Thầy Giang nói đội phó Lâm đã ở bên đó rồi, cả tuần nay, vụ án của Họa Mi không có đột phá, bây giờ áp lực của đội phó Lâm rất lớn. Tôi đi xem anh ấy.”
Cả người Lục Mang vốn đang nóng lên, đột nhiên lại lạnh xuống, giống như một chậu nước lạnh đổ trực tiếp từ trên đầu anh, “Đội phó Lâm thật biết cách chọn thời gian để áp lực. Áp lực quá thì không phải anh ta nên dựa theo manh mối để điều tra kẻ tình nghi sao? Em trở thành người để giải tỏa cho anh ta từ khi nào?”
Ninh Trừng nhìn anh, hồi tưởng lại khúc nhạc đệm vừa rồi, tim vẫn còn đập loạn, cô vội vàng dời mắt đi. Suýt nữa lại tạo thành sai lầm lớn rồi, vừa nãy anh tính hôn cô thật sao?
Nhưng không phải anh không thích cô sao?
Ninh Trừng đột nhiên không nhìn rõ người đàn ông này, chắc là anh không phải cái loại người sẽ làm xằng bậy. Nếu anh không thích cô, giữa anh và cô nên dừng lại ở quan hệ đồng nghiệp, mờ ám như vậy, cô rất không thích.
Cô tính rời đi, lúng túng nói, “Giáo sư Lục, tôi sẽ gọi cho chủ nhiệm Thường, kêu anh ấy đến bôi thuốc cho anh.”
“Không cần.” Lục Mang chen ngang lời cô, bước đến sô pha, nặng nề ngồi xuống, lưng ngả ra sau.
Ninh Trừng nhìn bóng dáng anh, không biết làm sao, “Vậy tôi đi đây, tạm biệt.” Cô nói xong, nhanh chóng xoay người, rời khỏi chung cư.
Trong căn nhà to lớn, không khí vốn đang rất nóng, lại nhanh chóng bị làm lạnh, trong phòng trở nên yên ắng lạ thường.
“Công tử…”
“Câm miệng!” Kiệt Bảo vừa mở miệng, đã bị Lục Mang cắt ngang, “Đều do mày, không phải mày nói mắt trái mắt phải đều thấy cô ấy thích tao sao? Cô ấy thích tao thì sao lại từ chối tao?” Lục Mang như ăn phải thuốc nổ, tức giận trong lồng ngực dần khuếch tán toàn thân.
Kiệt Bảo giống như một đứa trẻ làm sai, yên lặng lại.
Thực tế thì chính Lục Mang cũng đột nhiên không biết nên nói gì, cũng không biết tiếp theo nên làm gì. Anh cảm giác rất chán nản, cảm giác thất bại giống như một làn sóng bao phủ lấy anh trong chớp mắt.
Lục Mang ngồi trên sô pha, một lúc lâu vẫn không động đậy, đồ ăn trên bàn đã sớm lạnh, anh cũng không có tâm tình đi dọn dẹp. Sau nữa, anh cảm giác rất mệt mỏi, nằm trên sô pha thiếp đi. Anh mơ thấy rất nhiều cảnh tượng, mơ thấy anh uống nước chanh, hình như bên trong còn có vị quýt.
Lúc đang nửa mơ nửa tỉnh, anh nghe thấy điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn.
Lục Mang tùy tay cầm lấy điện thoại, là tin nhắn từ số Ninh Trừng gửi đến, anh lập tức mở khóa, bật tin nhắn, chỉ có hai chữ.
Cứu tôi.
Lục Mang nhìn thấy hai chữ này, đôi mày nhíu chặt lại, chỉ trong chốc lát, anh đã đưa ra hai kết luận:
Thứ nhất, tin nhắn không phải là cô gửi.
Thứ hai, cô đã xảy ra chuyện!
Lục Mang đập mạnh vào đầu mình, vào thời khắc mấu chốt nhất, anh lại trở nên chập mạch, xem nhẹ người quan trọng nhất!
Anh nhanh chóng gọi điện thoại, điện thoại vừa thông đã đi thẳng vào chủ đề, “Phải bảo vệ được Lưu Tiểu Đồng, phải bắt được hắn ta, với lại Ninh Trừng đang gặp nguy hiểm, mau đưa người đến.”
“…”
Lục Mang nói một địa chỉ, lập tức cúp điện thoại, chạy vụt ra khỏi nhà như tên lửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]