A a a! Rất dọa người a!
Ba chân bốn cẳng bò lên, cũng bất chấp lễ nghĩa tiếp khách là thế nào, xấu hổ chạy vội về phòng. Không còn mặt mũi nào mà nhìn thế nhân nữa.
“Nàng không ở lại cùng nhau thảo luận sao?”
“…” Mẹ ơi! Tốt nhất là nàng còn mặt mũi để ở lại.
Khách vẫn còn run run khóe miệng, có vẻ như đã phải nén cười rất lâu rồi. “Khó trách sao Mục đương gia lại muốn cưới vợ một cách vội vã như vậy.”
Có người như sói như hổ như vậy, không mau cưới về một chút, đứa nhỏ cũng được sinh ra mất thôi.
“… Khiến ngài chê cười.” Thế nào… biến thành hắn cũng không còn mặt mũi nào nhìn người rồi sao?
Hôn lễ đã được quyết định cử hành vào ngày mồng 5 đầu tháng, chính là mười ngày sau.
Tất cả đều ấn theo kế hoạch của Ấp Trần, không nhanh cũng không chậm mà tiến hành.
Một ngày, vốn là đã hẹn trước với sư phụ đến đo đạc để cắt may cho bọn họ, nhưng nàng đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy hắn trở về, chỉ nhờ người nhắn lại. Nói rằng đang vội, không thể về được, đành phải để nàng đo giá y (áo cưới) trước.
Không đúng nha… Ấp Trần luôn xem hôn sự là việc quan trọng hơn tất cả. Không ngờ lại vì việc khác mà bỏ rơi nàng. Dù nghĩ thế nào cũng đều thấy rất khác thường.
Sau khi đo xong, nàng ra cửa hàng tìm. Tiểu nhị nói, đương gia đã đi ra ngoài với một người cực kỳ giống hắn.
Cực kỳ giống hắn, còn có thể là người nào nữa chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-phu/9151/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.