Một khi đã mở miệng thì sẽ không còn khó khăn như ban đầu nữa.
Những lúc Phương Bất Nhĩ không tìm được Úc Tranh, điện thoại di động của cậu đã bị Diệp Dịch dẫm nát còn chưa kịp mua cái mới, thì trở thành cái máy ra-đa tìm chồng chạy bằng cơm, cậu gân giọng kêu vang nhà: "A Dung... Mấy người có nhìn thấy chồng tui không? Bác Triệu chồng con đi đâu rồi?"
Úc Tranh đột nhiên phát hiện ra da mặt cậu vợ nhỏ của mình biến đổi rất linh hoạt, dày mỏng đều dựa vào tình huống mà thay đổi, ngày đó là váy bây giờ đến xưng hô. Nhìn thấy người nhà đưa ánh mắt quái dị mờ mịt về phía mình, kẻ phong ba vẫn luôn bình tĩnh như Úc tướng quân giờ đây cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Vì vậy hắn kéo Phương Bất Nhĩ tới, bất lực thở dài: "Nhĩ Nhĩ, xưng hô đó gọi riêng tư là được rồi, bình thường trước mắt người ngoài đổi cách gọi khác."
Thứ cậu muốn chính là điều này, khiến hắn hối hận vì cái tâm tư xấu xa thích bắt nạt người khác của mình, Phương Bất Nhĩ vừa lòng ôm cổ hắn cười ranh mãnh, cố ý dùng giọng ngọt sớt: "Tại sao vậy, chồng?"
Hậu quả đau thương sau khi nói xong câu này chính là... Phương Bất Nhĩ bị con sói đói vồ mồi làm cho hư thận đau hông nằm liệt giường một ngày không nhúc nhích nổi, mông cũng in chồng lên mấy dấu bàn tay đỏ tươi.
Dẫn đến ba ngày sau đó cứ nhìn thấy Úc Tranh là cậu vô cùng hoang mang sợ hãi.
—
Còn về việc buộc Phương Bất Nhĩ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-phai-omega-muon-len-troi/704116/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.