Chiều ngày 21 tháng 12.
“Như Ý, em coi kiểm tra lại xem mình còn thiếu gì không?”
“Đủ hết rồi anh.”
Những thùng quà dành cho các em nhỏ đã sẵn sàng. Đợi đến ngày 24 hai đứa sẽ hóa thân thành ông bà già Noel mang niềm vui đến cho bọn trẻ.
“Phát quà xong, anh đưa em đi lễ ở nhà thờ lớn nhất thành phố!” Trần Khải ngồi vắt vẻo trên chiếc xe máy, ánh mắt chăm chú vào khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Như Ý.
“Có xa không?” Cô dán nốt hộp quà cuối cùng. Rồi đi đến bên cạnh anh.
Trán cô lấm tấm mồ hôi. Trần Khải tự nhiên như trán của mình, anh ung dung lau khô đi từng giọt. Rồi kéo Như Ý vào lòng. Vừa vén mớ tóc lòa xòa xuống má cho cô vừa nói: “Gần thôi! Cầu nguyện ở đó rất linh thiêng!”
Như Ý mỉm cười, vòng hai tay ôm cổ anh, đôi mắt lúng liếng đưa tình: “Anh định cầu điều gì?”
“Bí mật!” Anh véo vào chóp mũi cô, nhân tiện hôn luôn một cái lên đôi môi làm nũng.
“Đáng ghét!”
Như Ý nguýt yêu anh. Không nói thì thôi. Cô cũng chẳng thèm vòi vĩnh chi cho mệt vì chỉ còn ba ngày nữa thôi cô sẽ biết bí mật của anh là gì.
“Lên xe! Anh đưa em đi ăn món ngon thành phố!”
Trời chiều rợp bóng. Ngồi phía sau người yêu đẹp trai, Như Ý thấy ấm cả lòng. Cô áp bên má vào lưng anh, vòng tay ôm eo anh. Bình an mỉm cười ngọt ngào.
“Trần Khải?”
“Anh đây!”
“Lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351584/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.