Nhập học cho Như Ý xong, Trần Khải lại hộ giá con nhỏ về kí túc xá nữ. Thật y như ai đó vào Nữ Nhi Quốc.
Nếu mặt anh không dày, không đủ lạnh e là bị đám nhền nhện kia vác đi xơi tám đời.
"Ê, tụi mày! anh Khải giá lâm!"
"Đâu? Đâu?"
"Ui, chời! Mèn đét ơi! Anh Khải! Anh Khải!"
Một đám con gái tung hô tên anh rần rần. Những cách tay vẫy vẫy chào nam thần có mái tóc màu bạch kim: "Anh Khải number one!"
Khải thây kệ! Trưng bộ mặt không đổi sắc, tay xách, nách mang ung dung đi bên con nhỏ như vào chỗ không người.
Nhưng người đi cạnh anh chợt dừng lại, nó phe phẩy cái mũ, chậc chậc vài tiếng rồi nói bóng gió: "Chu cha ơi, người iu tui mà sát gái như thế này, tui bẻ?"
Con nhỏ bặm miệng, tay làm động tác bẻ cái gì đó bị gãy.
Trần Khải hứ một tiếng, thổi phù phù mái tóc rủ xuống mặt, nhếch bên mép: "Coi chừng mất đồ dùng!"
Rồi anh giật cái mũ trong tay nó, quạt quạt cho crush, cười điên đảo người đối diện: "Yên tâm! Anh không có sát gái!"
Để minh chứng lời mình nói. Khải bơ toàn tập các em mĩ nữ. Nên đổi lại những nụ cười niềm nở kia là một bộ mặt lạnh ngắt như đồng.
"Đời anh chỉ sát em!" Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai Như Ý.
Một mùi thơm quen thuộc bay vào mũi khiến hai đứa nao nao nhớ về đêm lễ giáng sinh. Cái đêm vô tình hai đứa đứng cạnh nhau. Một đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351572/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.