Lăn qua lộn lại trên giường suốt một đêm, vừa nghe tiếng chuông nhà thờ rung, Trần Khải lại lò mò sửa soạn.
"Con đi đâu sớm vậy?" Mặt trời còn chưa lên.
"Đi lễ chứ đi đâu nữa nội!"
Ông nội nghe mà cảm động.
Nhưng Trần Khải không phải đi lễ. Anh đến thẳng cửa hàng hoa.
"Em trai, em thật cưng bạn gái!"
Chị chủ cửa hàng tay bó hoa, miệng khen vị khách quen mà mắt không quên nhìn trộm vào chàng trai đã hai lần mua cả bó hoa hồng to.
Tuy đôi mắt đã ẩn sau mái tóc nhưng nhìn dáng dấp, phong thái, cái miệng và chiếc mũi cao thẳng kia cũng đủ biết cấp bậc nhan sắc của người ta như thế nào?
Không biết con gái nhà ai mà có phước thế?
"Ở đây chị biết nhà nào có cô gái tên Như Ý không?"
Ui trời! Em mày đùa à?
"Chị đây chỉ quản lí hoa, không quản lí hộ khẩu, cưng ơi!"
Vậy là hỏng. Chắc phải mò đến nhà thờ nữa thôi.
Trần Khải lần đến nhà thờ nhưng không vào bên trong. Tay ôm bó hồng đứng đợi ở cổng.
Sáng chủ nhật, bà con ở miền đất đỏ đi lễ. Họ lại nhận ra chàng trai ngốc ngày Đại lễ Noel.
Trần Khải kệ đời dòm ngó. Trưng bộ mặt lạnh tanh đứng gác cổng nhà thờ.
Hết giờ lễ. Người cần chờ vẫn không thấy. Anh ôm bó hoa thất tha thất thiểu ra về.
"Con hình như không được vui hả, Khải?" Thấy vẻ mặt như đưa đám của cháu trai, ông cụ quan tâm hỏi han:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351569/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.