Sau một chuyến bay dài, lúc máy bay bắt đầu giảm độ cao xuống, Lâm Mặc Linh nằm ở trong lòng Trình Nhật Khải đang ngủ say, anh cười cưng chiều, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô để đánh thức cô.
Cô giống như một con mèo nhỏ vậy, cọ cọ vào bả vai của anh, mò mẫn nắm lấy tay anh, mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm: "Buồn ngủ lắm."
"Về nhà ngủ tiếp, coi chừng lát nữa bị gió thổi cảm lạnh." Vén những sợi tóc rơi rụng của cô đến sau tai, Trình Nhật Khải cất giọng mềm mại dụ dỗ, đối với tính tình hơi thích làm nũng của cô đã rất thấu hiểu.
Lâm Mặc Linh trở về thành phố A, toàn thân toát ra vẻ sảng khoái nhanh nhẹn, hạnh phúc mãnh liệt. Mặc dù Mặc Thiếu Thần giục cô nhanh chóng quay lại làm việc nhưng cô lấy cớ cần nghỉ ngơi, thích nghi với múi giờ nên sang tuần sau mới chính thức quay trở lại.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, bảy giờ, Trình Nhật Khải gọi điện thoại, đánh thức cô dậy.
"Em không phải đi làm, đừng làm phiền em." Lâm Mặc Linh ngái ngủ nói.
"Em mau dậy đi, anh đang ở dưới nhà rồi, giờ này cục dân chính cũng làm việc rồi."
"Làm gì mà đến cục dân chính?" Cô vẫn còn đang trong cơn buồn ngủ, chưa hiểu được lời nói của anh.
"Đăng ký kết hôn chứ còn sao nữa, chẳng phải anh đã nói rồi sao, làm xong anh còn phải đi làm." Trình Nhật Khải thản nhiên trả lời.
"Được rồi, anh đợi em một lát." Lâm Mặc Linh bật dậy ngay lập tức, cơn buồn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-trong-troi-xuan/908078/chuong-88.html