Sau khi tiệc cưới kết thúc, Lâm Mặc Linh cảm thấy hai chân không còn là của mình nữa, bước đi như giẫm trên bông vải. 
Khách khứa đã về hết, gia đình cô cũng chuẩn bị đi về. 
Lâm Mặc Linh mang gương mặt bơ phờ đi đến chỗ mẹ mình, thở dài: "Con lại bắt đầu sợ kết hôn rồi, thật là dày vò người khác mà." 
Mẹ cô quăng cho cô một đôi mắt đáng sợ, dạy dỗ một tràng: "Con đừng đổi trắng thay đen, rõ ràng là không có ai muốn cưới con. Con không thấy cái Nghi với chồng nó vui vẻ bao nhiêu sao?" 
"Mẹ à, mẹ có phải mẹ của con không vậy? Sao mẹ coi thường con thế? Con gái mẹ hơi bị có giá đấy nhé!" Lâm Mặc Linh cười nịnh nọt. 
Khúc Mỹ Ly nói một câu làm cô cứng họng, "Có giá vậy thì sao đến bây giờ vẫn chưa có ai đến hỏi vậy?" 
"Đến lúc mà có người tới nhà rồi thì mẹ đừng tiếc nuối đấy nhé!" 
"Thế thì vui quá, tôi mừng còn không hết nữa là." 
Lâm Mặc Linh gượng gạo nói: "Thôi, con không nói chuyện này với mẹ nữa." 
Hôm nay quá xấu hổ rồi, cô không muốn nhắc đến vấn đề này nữa. 
Lúc về đến nhà, Lâm Mặc Linh mệt lả người, chẳng muốn làm gì hết, cứ thế mặc kệ trèo lên giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. 
Ở bên này, Trình Nhật Khải về đến nhà, trái ngược với sự mệt nhọc của cô, tâm tình anh trông có vẻ thoải mái. 
Mẹ anh vẫn còn chưa ngủ, đang nằm xem tivi. 
"Sao con về trễ thế?" 
Trình Nhật Khải đổi giày: "Hôn lễ kết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-trong-troi-xuan/908053/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.