Gần như là cùng một lúc, Trình Nhật Khải cũng trông thấy cô. Chân mày đang chau lại bỗng giãn ra, hai mắt nhìn Lâm Mặc Linh sáng rực, gương mặt xinh tươi thuần khiết đấy, chính là dấu ấn đẹp đẽ duy nhất lưu lại trong thời niên thiếu ảm đạm của anh.
Trình Nhật Khải không bước lên, mà đứng nguyên tại chỗ, chờ cô bước tới.
Em có biết? Anh vẫn luôn ở đây, đợi em tìm tới.
Lâm Mặc Linh bước hai bước tới trước mặt anh, nét mặt vừa phấn chấn vừa ngạc nhiên.
"Anh đã về rồi à?" Cô ngước nhìn anh, gương mặt vẫn lộ ra vẻ không thể tin được.
"Anh vừa xuống máy bay, điện thoại hết pin rồi."
"Sao anh nói nhanh nhất ngày mai mới về được?" Dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cô rất vui vẻ.
"Xong việc rồi cho nên anh đổi chuyến bay. Anh chưa về nhà, gọi taxi đến dưới sân nhà em luôn đây."
"Thế sao anh không lên?" Lâm Mặc Linh hỏi.
Sắc mặt Trình Nhật Khải từ từ xịu lại: "Hình như em chưa từng nói với anh, nhà em ở là phòng bao nhiêu."
"Thế nếu em không tình cờ xuống vứt rác, anh sẽ định đứng đây đến khi nào?" Giọng cô lí nhí.
Cô vừa nói xong, anh đã không nén được sự giày vò của nỗi nhớ nhung, ôm chặt cô vào lòng.
"Anh không biết. Nhưng chẳng phải em đã ở đây rồi sao?" Trình Nhật Khải thì thầm bên tai cô.
"Vậy anh có muốn lên xem nhà em không?"
"Nếu em đã mời, anh cũng không từ chối." Trình Nhật Khải mỉm cười.
Anh cởi giày theo cô bước vào nhà, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-trong-troi-xuan/908047/chuong-57.html