"Linh à, cậu không theo nghề nghiên cứu tình cảm thật là uổng." Trần Duy Thịnh nửa đùa nửa thật nói. 
 "Không uổng không uổng, tớ nghiên cứu trên người các cậu." 
 Trình Nhật Khải một tay khoanh trước ngực, một tay chống cằm, trầm ngâm nói: "Nhưng mà tớ nghĩ, tình cảm không phải là thứ có thể dùng khoa học để giải thích. Tình cảm là một phạm trù khác mà con người chưa thể phán đoán và giải thích một cách chính xác, như cậu vẫn chưa giải thích được là tại sao trong vô số người mà người mình thích lại chỉ có một, duy nhất người đó. Hơn nữa, con người có bộ não và hệ thần kinh phức tạp, hormone chỉ là một chất xúc tác mà thôi, không thể điều khiển được toàn bộ cảm xúc của cơ thể." 
 Lâm Mặc Linh nhìn chằm chằm vào anh, cảm xúc có chút hỗn độn, một dòng ký ức xẹt qua trong đầu cô, hình như lúc đó anh cũng từng nói với cô như vậy. 
 "À thì tất nhiên đó chỉ là giải thích cho các cảm giác thường xuất hiện khi bước vào các mối quan hệ tình cảm của con người theo khoa học, nó cũng chỉ mang tính tương đối thôi." Lâm Mặc Linh gật gù, bố cô cũng nói thế. 
 "Tớ nói này, chỉ có cậu mới nói được với cậu ấy." Lương Trầm Yến giơ ngón cái ra về phía Trình Nhật Khải. 
 Anh chỉ cười không trả lời. 
 Đi theo con đường lên một ngọn đồi, Lâm Mặc Linh liếc nhìn xung quang, nheo mắt nhìn hai cặp đôi phía bên kia vườn hoa tình yêu. 
"Này, kia có phải là cặp đôi của Lại Chung Đình và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-trong-troi-xuan/908023/chuong-32.html