Chiều đến, khi ánh nắng chói chang của ngày đã dần lặn xuống trên mặt biển, bầu trời chuyển từ vàng sang đỏ lựng rồi tím ngắt chính là thời khắc hoàng hôn làm say lòng người đã bắt đầu. 
 Cho đến khi phía chân trời những đám mây màu trắng đang dần ngả sang màu đỏ hồng, mặt trời như là đang dần dần chìm xuống biển, một cảnh tượng thật tuyệt vời làm sao. Đàn chim xếp thành hình mũi tên bay qua trên nền trời hồng rực. Hoàng hôn trên biển thật là đẹp! Lâm Mặc Linh cảm thán. 
 "Nam hồ đình mộ du nhân khứ 
 Bạch đảo tuyền hương vũ khách tầm 
 Lang thạch du du sơn tại thử 
 Vị thùy lương trạng túc cầm tâm." 
 Cô bỗng dưng nhớ đến câu thơ này nó miêu tả chính xác cảnh đẹp bây giờ. 
 *Chú thích: Câu thơ được trích từ bài Quá Tầm Châu phủ" của Đinh Nho Hoàn. 
 Dịch: "Đình nam tiễn khách chiều buông bóng 
 Đảo trắng chờ chim suối nức dòng 
 Đá lớn im lìm non dựng đứng 
 Vì ai phím ngựa giữ tơ lòng." 
 Đẹp thì đẹp thật nhưng nó cũng mang lại cảm giác buồn bã, bây giờ cũng chính là lúc phải chia tay, trưởng đảo dẫn Lâm Mặc Linh cùng với ba đứa trẻ lên xuồng về lại đất liền 
 Một chiếc xuồng dừng lại trên đất liền, cô đành vẫy tay tạm biệt với mọi người rồi đi lấy xe trở về nhà. 
Trên đường về nhà, Lâm Mặc Linh sẽ phải đi qua một loạt các quán ăn, hồi trước cô rất thích đi ăn uống, thưởng thức những món ăn ở những quán bình dân này. Lúc còn là sinh viên, lúc nhận được tiền lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-trong-troi-xuan/908001/chuong-10.html