Khi Thời Hoài tỉnh lại đã là tối ngày hôm sau, nửa đêm.
Ngu Trì Cảnh làm đến tận trưa hôm sau, nếu không phải phía sau Thời Hoài bị hắn hành đến mức chạm vào là run lên bần bật, có lẽ Ngu Trì Cảnh vẫn sẽ tiếp tục. Cũng tại từ đầu Ngu Trì Cảnh quá mạnh bạo, nếu không cậu có thể chịu thêm một lúc nữa.
Nhưng đúng là cậu không muốn chịu thêm một phút nào.
Mơ mơ màng màng cả ngày trời, Ngu Trì Cảnh có gọi Thời Hoài dậy một lần ăn cơm, cậu thực sự mệt đến mức không dậy nổi, ăn được một xíu đã khóc lóc đẩy Ngu Trì Cảnh ra, Ngu Trì Cảnh đành phải hôn cậu vài cái dỗ dành, rồi xuống lầu.
"Cá con..."
Thời Hoài gọi một tiếng, giọng khàn đặc, Ngu Trì Cảnh ôm lấy cậu, mở đèn bàn, chỉnh độ sáng thấp sợ cậu chưa quen.
Thời Hoài duỗi tay chỉ chỉ cổ mình, Ngu Trì Cảnh lại cúi đầu hôn cậu một cái, ôm cậu ngồi dậy, cầm cốc nước mật ong hắn đã chuẩn bị sẵn trên bàn đút cho cậu. Uống nước xong, còn chưa đặt cốc xuống mà Ngu Trì Cảnh đã tóm lấy gáy cậu hôn một trận. Thời Hoài kêu ư ư, mặc dù biết rằng lần này hắn đi công tác lâu nhưng Ngu Trì Cảnh cũng quá dính người.
"Có đói không?"
"... Hơi hơi."
"Vậy em nghỉ thêm lát nữa đi, anh xuống nấu cơm."
"Được."
Ngu Trì Cảnh đi đến cửa phòng đột nhiên quay lại, khom lưng bế Thời Hoài vào phòng tắm, mở nước ấm cho cậu ngâm.
"Thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-lanh-lanh/3593406/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.