"Làm sao vậy, hửm?"
"Em không muốn nói chuyện với anh! Cũng không muốn nghe anh nói! Anh đi ra ngoài! Tối nay không muốn ngủ với anh!"
Thời Hoài ôm gối của Ngu Trì Cảnh, lại kéo chiếc chăn lông đã chuẩn bị từ trước ra nhét hết vào tay Ngu Trì Cảnh. Cậu đẩy mạnh Ngu Trì Cảnh ra ngoài, sau đó khóa cửa lại, tức giận nằm phịch xuống giường, trùm kín chăn.
Ngu Trì Cảnh sững sờ đứng bên ngoài, không biết Thời Hoài bị làm sao, từ khi hắn trở về đã không ngừng gây sự với hắn như thể không gây sự sẽ không thoải mái vậy. Nhưng Ngu Trì Cảnh vừa nhìn là có thể nhận ra ngay, Thời Hoài chỉ muốn có được sự chú ý của hắn mà thôi.
Hắn vừa khó tính vừa dễ tính, đối xử với người khác thì vô cùng khó tính, cũng không muốn nghe người khác nói thêm một câu vô nghĩa, bình thường ở công ty cũng kiệm lời như vàng, mỗi lần nhân viên báo cáo công việc phải nói thật ngắn gọn súc tích. Nhưng hắn đối xử với Thời Hoài lại rất dễ tính, cho nên dù Thời Hoài luôn gây sự kiếm chuyện hắn cũng không giận, đều nghiêm túc lắng nghe, Thời Hoài nói hắn làm thế nào, hắn sẽ làm thế đó.
Hắn nghe lời không chịu được, Thời Hoài gây chuyện bất thành, cuối cùng không nói nữa. Hắn có cơ hội để hỏi, nhưng vừa mới hỏi được một câu đã bị đuổi ra khỏi phòng.
Bây giờ đã khuya, từ trước đến nay hắn đều sợ quấy rầy giấc ngủ của Thời Hoài. Ngu Trì Cảnh buông tiếng thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-lanh-lanh/3593403/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.