"Được được, ôm, ôm, ôm bé con một cái."
Ngu Trì Cảnh không biết nên miêu tả cảm xúc của mình giờ phút này thế nào.
Giống như vải bông đang ngâm trong nước bị người ta kéo mạnh lên, rất mạnh, nước thừa tràn ra từ những sợi bông, nước này là gì? Là nước mắt của Thời Hoài hay nước mắt của hắn?
Lại giống như đệm thịt mềm mum múp của mèo con dẫm lên viên đá, trái tim đã mềm đến mức không thể mềm hơn được nữa, tiện tay ấn vào sẽ lõm rất sâu.
"Anh ôm bé con một cái, bé con đừng khóc, bé con ngoan nhất."
Ngu Trì Cảnh ôm Thời Hoài vào lòng, đầu ngón tay vén tóc mái Thời Hoài lên, lộ ra cái trán đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn đành phải ngồi dậy, để cậu ngồi trên đùi mình, sau đó tìm khăn ướt từ trong tủ đầu giường, rút mấy tờ ra lau mặt cho Thời Hoài.
Thời Hoài ghé vào vai hắn, bị hắn nhéo sau cổ phải ngồi thẳng dậy đành giơ tay chộp lên vai hắn. Ngu Trì Cảnh nghiêm túc lau mặt cho Thời Hoài, không nói lời nào. Thời Hoài ngậm nước mắt nhìn hắn, chớp chớp mắt làm một hàng nước mắt rơi xuống.
Ngu Trì Cảnh đổi tờ giấy khác, lại lau mặt cho cậu, nước mắt cậu vẫn rơi, Ngu Trì Cảnh không lau nữa.
Thời Hoài tưởng hắn chê phiền, sợ hãi muốn giơ tay lau nước mắt, lại bị hắn nắm lấy cổ tay đặt về chỗ cũ.
Ngu Trì Cảnh thở dài: "Khó chịu không bao giờ nói cho anh biết, muốn làm nũng cũng nhịn, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-lanh-lanh/3593390/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.