Ngu Trì Cảnh đưa Thời Hoài trở về ký túc xá, nhìn thoáng qua điện thoại rồi ra ngoài một chuyến, không biết đi đâu làm gì, khi về còn xách theo một túi đồ.
Thời Hoài đã tắm xong, đang ngồi trên giường hắn, thấy hắn về lập tức thò đầu ra cười với hắn.
Ngu Trì Cảnh xoa xoa đầu Thời Hoài, rất tự nhiên cúi người hôn cậu, Đào Viên "chậc" một phát mạnh làm Thời Hoài đỏ bừng mặt.
"Cá con, có người không được hôn."
Thời Hoài duỗi tay kéo kéo tay áo Ngu Trì Cảnh, Ngu Trì Cảnh không gật cũng không lắc, chỉ nói: "Nhưng là em dụ dỗ anh."
Thời Hoài hơi trợn tròn mắt.
"Em có dụ dỗ anh đâu!"
"Em làm vẻ mặt đáng yêu như thế, anh không nhịn được."
Ngũ quan tối tăm lạnh lùng của Ngu Trì Cảnh thực sự không thích hợp để nói ra hai từ "đáng yêu", cho dù là khen người khác. Bởi vì người như hắn không nên bao dung nhẹ nhàng với một người nào đó. Nhưng hắn lại có, hắn chỉ làm vậy với Thời Hoài.
Ngoài dự đoán, lời của hắn không có vẻ khó nghe chút nào, ngược lại càng khiến tim ai đó đập nhanh hơn, chỉ là mấy từ bình thường tùy tiện nói ra từ miệng hắn cũng đủ khiến ai đó đỏ mặt.
Thời Hoài mất tự nhiên xoa xoa mặt, nhỏ giọng lầm bầm: "Anh mới là người dụ dỗ người khác."
Ngu Trì Cảnh không phủ định, dù sao đúng là hắn muốn dụ dỗ Thời Hoài.
Hắn lấy từ trong túi mấy hộp sữa bò đặt lên đùi Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-lanh-lanh/3593377/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.