Chương trước
Chương sau
Ngu Trì Cảnh muốn tìm thứ gọi là cảm tình mà Tạ Du nói từ người Thời Hoài.

Nhưng hắn thất bại.

Hắn thấy có người đổ bột phấn vào cốc nước của Thời Hoài, thấy có người bỏ chuột chết vào cặp sách Thời Hoài, thấy ai cũng tiện tay vứt rác vào ngăn bàn Thời Hoài.

Hắn thấy Thời Hoài rửa đi rửa lại cái cốc rất nhiều lần, thấy Thời Hoài cố nén buồn nôn vứt chuột đi, thấy Thời Hoài cúi đầu quét rác.

Hắn thấy rất nhiều, nhưng chưa có một giây nào trong lòng hắn dao động. Ngu Trì Cảnh nghĩ, hình như mình đúng là người không có cảm tình.

Hắn phải thừa nhận, hắn chỉ là một cục đá bốc mùi phủ đầy bụi bẩn, không chỉ bị ngăn cách với bên ngoài, trong ruột cũng chỉ là vật cứng gõ mãi vẫn bất động.

Rốt cuộc cảm tình của hắn trôi đi đâu mất rồi?

Ngu Trì Cảnh cũng không biết. Tiết này là tiết thể dục, hắn không muốn tự hỏi vấn đề này nữa, xuống lầu, chơi bóng rổ một mình.

Đánh bóng một hồi cũng mệt, Ngu Trì Cảnh ôm bóng rổ về phòng học.

Cửa phòng học mở ra, hắn thấy Thời Hoài đứng cạnh bàn học, rất yên tĩnh, trong tay cầm tờ giấy lau bàn, trên mặt bàn bị người ta đổ mực nước màu đỏ.

Chỗ ngồi của Thời Hoài rất đẹp, là nơi mà chiều nào ánh nắng mặt trời cũng chiếu vào, bây giờ cũng vậy.

Cả người Thời Hoài đều được bao phủ trong ánh nắng, hàng mi, lông mày, đồng tử, đều nhuốm màu hổ phách, hơi lóe sáng như một vị thần phương tây được điêu khắc thành tượng.

Chẳng lẽ chỉ bởi vì cậu bị ánh nắng chiếu vào sao?

Trên bàn có vài giọt nước, rơi từ mắt Thời Hoài xuống, thứ đó dường như có sức mạnh ghê gớm, Ngu Trì Cảnh bỗng thấy không thoải mái một cách kỳ lạ.

Ngu Trì Cảnh đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn không biết mình có nên vào hay không, trong lúc đang tự hỏi, có một kẻ khác đá văng cửa sau, bả vai Thời Hoài run lên, một giây sau đã bị tên kia tóm cổ áo kéo ra ngoài.

Trong tay cậu còn cầm tờ giấy nhuốm màu đỏ, rất giống máu, bởi vì không thở được nên cả khuôn mặt cậu dần đỏ bừng, đỏ như tờ giấy màu máu trong tay cậu. Trong miệng cậu nói gì đó, nhỏ quá không nghe rõ, giống như tiếng kêu nhỏ như tiếng mèo con bị người ta bịt kín.

Hai mắt cậu ướt đẫm, trong lúc hoảng loạn nhìn thấy Ngu Trì Cảnh đang đứng gần cửa trước, một giọt nước mắt lại trào ra, nhanh chóng lăn xuống thái dương, biến mất không thấy nữa.

Ngu Trì Cảnh thấy.

Chân Thời Hoài không may va vào ghế, chiếc ghế đó lung lay một chút như sắp đổ, cậu lại cẩn thận thu chân về, cắn môi.

Cắn môi làm sao kêu cứu được?

Ngu Trì Cảnh duỗi tay đẩy cửa phòng ra, rũ mắt vào trong phòng, tên kia dừng một chút, thấy hắn không chú ý đến mình lại không kiêng nể gì lôi Thời Hoài ra ngoài.

Gần đến cửa, Thời Hoài nức nở một tiếng ngắn ngủi, nghe giống như đã đè nén lâu lắm rồi, tên kia lại chửi, khóc cái gì mà khóc, thằng đê tiện.



Đột nhiên Ngu Trì Cảnh thấy ồn, tùy tay ném bóng rổ xuống đất, nhấc chân đá một phát vào ghế ngồi phát ra tiếng vang chói tai. Hắn quay đầu lại, duỗi tay chỉ vào Thời Hoài.

"Bỏ tay, để nó rót nước cho tao."

Tên kia ngẩn người, tầm mắt của Ngu Trì Cảnh vốn chỉ đặt trên người Thời Hoài, mãi sau không thấy cậu ta phản ứng, nhíu này, liếc sang cậu ta, mặt hắn mang theo vẻ khó chịu, vết sẹo dưới mi mắt càng khiến hắn thêm đáng sợ.

"Điếc à?"

Cậu ta vội vàng buông tay, Thời Hoài ngã xuống đất, che cổ lại thở hồng hộc, rõ ràng đã khó thở đến mức đó nhưng lại cố nghẹn lại không dám phát ra tiếng thở quá lớn, hổn hển một lúc lại đứng dậy, nghiêng ngả đi đến trước mặt Ngu Trì Cảnh. Vì bị siết cổ không lâu nên giọng cậu cũng khàn khàn, Ngu Trì Cảnh nghe giống tiếng hạt cát bị xoa trong lòng bàn tay.

"Cốc, cốc của cậu."

Thời Hoài mở ngăn bàn cầm cốc nước đưa cho cậu, Thời Hoài duỗi tay định cầm, lại rụt tay về lau lau lên áo đồng phục rồi mới nhận lấy.

Cậu không dám nhìn Ngu Trì Cảnh, rất đáng sợ.

Cho nên trong tầm mắt của Ngu Trì Cảnh, trên hàng mi đang rũ xuống của cậu còn treo giọt nước mắt.

Giọt nước này, trong nháy mắt đã bị Ngu Trì Cảnh liệt vào thứ nguy hiểm số một.

Thứ nguy hiểm có thể khiến hắn thấy không thoải mái.

Thời Hoài sợ hãi nói: "Cậu uống nước ấm, hay là nước lạnh."

"Sao cũng được."

"Ừ. Cậu đợi tớ một lát."

Thời Hoài rót nước về, Ngu Trì Cảnh đã nằm ngủ, cậu ngơ ngác đứng bên bàn của Ngu Trì Cảnh, chắn nắng giúp hắn.

Đứng một hồi, cậu lại lấy ra một chiếc kẹo từ trong túi, đặt cạnh cốc nước trên bàn Ngu Trì Cảnh. Chuông tan học vang lên, Ngu Trì Cảnh chống đầu dậy, cậu lập tức xoay người trở về chỗ ngồi.

Ánh mắt Ngu Trì Cảnh chỉ tạm dừng trên người cậu vài giây rồi thu hồi, nhìn thoáng qua chiếc kẹo cạnh cốc của mình, ánh mắt dừng lại thật lâu.

——

Tan học, Ngu Trì Cảnh đi theo Thời Hoài, cách nửa đoạn đường cái, hắn đã đi theo Thời Hoài được một đoạn khá dài.

Thời Hoài giúp cụ ông sang đường, chào hỏi mấy đứa trẻ con, cuối cùng đến công viên, cậu vừa bước chân vào công viên, mấy con mèo lục tục chạy đến, cả một đám vây quanh chân cậu kêu meo meo như đang làm nũng.

Thời Hoài ngồi xuống ghế, lấy một túi thức ăn cho mèo từ trong balo ra, cho những con mèo hoang đó ăn.



Hóa ra Thời Hoài là thế này. Thời Hoài có rất nhiều tình yêu. Không ai cho Thời Hoài tình yêu, nhưng Thời Hoài có thể cho người khác rất nhiều tình yêu.

Hắn nhìn khóe môi đang cong lên của Thời Hoài, rốt cuộc độ cong kia không phải hoàn hảo đến mức giả dối, không phải do điêu khắc mà có.

Thời Hoài nói chuyện với mèo, nói một vài chuyện lộn xộn lung tung, có thể là bài thơ trong sách, hoặc là tin tức mới trên điện thoại, dù sao cuộc sống của cậu cũng không có gì thú vị để chia sẻ.

Những thứ dơ bẩn chật vật ấy, không ai muốn nói ra.

Nhưng Thời Hoài nói. Ngay khi Ngu Trì Cảnh quay người định rời đi.

Giọng cậu rất nghẹn ngào, cậu đang khóc, nhưng Ngu Trì Cảnh quay đầu lại chỉ thấy cậu cong môi, rõ là đang cười.

Một lúc lâu sau hắn mới thấy nước mắt của Thời Hoài, Thời Hoài cúi đầu, hắn không nhìn rõ biểu tình của cậu, nhưng có thể thấy con mèo trên đùi cậu bị nước mắt rơi trúng hơi run lên, một giọt rơi xuống, nó lại run một lần.

Hóa ra nước mắt cũng có sức mạnh lớn như thế.

Ngu Trì Cảnh nhíu mày, quay người nhanh hơn cả lần trước, theo đường cũ về nhà.

Hắn nghĩ có lẽ hắn làm sai rồi, hắn biết rõ Thời Hoài rất kỳ quái, có thể khiến hắn nhớ kỹ chỉ trong một tháng, có thể khiến hắn không nhịn được mà ngăn cản, lại còn khiến hắn đi theo.

Cho nên bây giờ, trong đầu hắn, ngoài nước mắt của Thời Hoài, không còn bất kỳ thứ gì cả.

Ăn cơm, tắm rửa, trước khi đi ngủ.

Ngu Trì Cảnh nằm trên giường, hoàn thiện lại suy nghĩ rối loạn.

Hắn xếp nước mắt của Thời Hoài vào hàng nguy hiểm nhất.

Chỉ một mình Thời Hoài.

Hắn từng thấy người khác rơi nước mắt, cùng là chất lỏng như thế, rõ ràng chưa ai có sức uy hiếp lớn đến vậy.

Cho nên hắn nghiêm túc nghĩ đến vấn đề lớn nhất, Thời Hoài.

Tối hôm nay, hắn nằm mơ rất nhiều giấc ngắt quãng, rõ ràng không liên quan nhưng lại nối liền với nhau.

Có cảnh người khác đánh Thời Hoài, có cành người khác đổ bột phấn vào cốc nước của Thời Hoài, có cảnh người khác nhét chuột chết vào cặp của Thời Hoài, có cảnh người khác tóm cổ áo Thời Hoài khiến cậu không thở được đỏ bừng mặt.

Nhưng thứ khiến hắn sợ hãi nhất là, trong tất cả các cảnh ấy, mặt của kẻ kia lại biến thành hắn.

Cửa sổ không đóng, hắn mở mắt trong không khí lạnh lẽo.

Hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ, là nước mắt của Thời Hoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.