Nghiêu Vũ còn nhớ rõ,ánh mắt nụ cười của ba người hôm gặp lại một năm trước, mới một năm, trong mắtmỗi người đã có thêm bao điều khó nói, vẫn là bầu trời nắng mênh mang, nhưng lơlửng rất nhiều mây trắng.
Đồng Tư Thành trở về, gặp Nghiêu Vũ, không hề nhắc gìđến chuyện cái hộp.
Anh dường như gầy hơn, đen hơn, đôi mắt trũng sâu vốntrong nhìn càng sáng, càng lóng lánh, đến nỗi dưới cái nhìn đau đáu của đôi mắtấy, Nghiêu Vũ thấy tim mình thảng thốt lỡ nhịp.
Đồng Tư Thành cơ hồ ngày càng quyến luyến, liên tụchẹn gặp. Sự tận tình, nhẫn nại của anh, khiến cô cảm thấy áy náy, như một gánhnặng. Có lúc cô nghĩ, khi mình đắn đo, mâu thuẫn phải chăng nên từ chối? Vậy làcô thử tìm cách thoái thác, anh cũng không bực, chỉ cười: “Được, lúc nào cóthời gian lại gặp nhau!”.
Cách một ngày, anh lại nhắn tin hoặc gọi điện.
“Em còn nhớ anh Vệ học cùng khoa với anh không? Mấyhôm trước gặp, anh ấy nhắc tới em, tối nay hẹn anh ăn cơm, bảo là nhất địnhphải gọi em đi cùng”.
“Có một quán ăn mới khai trương, toàn các món cá, anhđặt chỗ rồi, hết giờ anh qua đón em!”.
“Nghiêu Nghiêu, anh muốn mua xe, đi chọn cùng anhnhé!”.
“Họ giao nhà rồi, đi mua đồ với anh!”.
...
Rất nhiều rất nhiều những lời mời như vậy khiến NghiêuVũ không thể từ chối. Dần dần, cô bàng hoàng nhận ra, giữa cô và Đồng Tư Thànhđã không còn tình yêu, tình cảm giờ đây giống như tình bạn, thân hơn tình bạnbình thường một chút. Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002928/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.