Đồng Tư Thành hơi khépmi, một thoáng chua chát vương trong mắt, trở về nước lâu như vậy, luôn kiềmchế không đến gặp cô. Lúc này, anh mới biết thì ra khi anh treo cô, anh cũngtreo chính mình.
Thiên Trần hẹn Nghiêu Vũ đi dạo phố, lang thang chẳngbiết để làm gì, gặp cửa hiệu nào cũng vào ngó nghiêng.
Họ luôn bị lườm nguýt chọn đi chọn lại khiến chủ hàngsốt ruột. Khi Thiên Trần thay quần áo đến lần thứ N đi ra, cuối cùng phát hiệncô bạn mình có gì bất ổn.
Hôm nay Nghiêu Vũ không có hứng thử quần áo, nói làđang đại hàn, không muốn cởi đồ trên người, chỉ nhìn Thiên Trần thử. Thiên Trầnlần nào cũng hỏi, "Bộ này thế nào?".
Nghiêu Vũ chỉ liếc qua gật đầu, "Được đấy, rấtđẹp".
Khi Thiên Trần không ưng ý, đến cửa hiệu khác, cô vẫnnói câu đó, "Được đấy, rất đẹp".
Cuói cùng Thiên Trần không nhịn được: “Tiểu Vũ, saolần nào cậu cũng chỉ nói đẹp, giống hệt Tiêu Dương, chán chết được!".
"Trần Trần, cậu người đẹp, dáng đẹp, mình thấycậu mặc gì cũng đẹp!".
Thiên Trần chán ngán, ngồi xuống cạnh Nghiêu Vũ giọngrầu rĩ: "A Dương lần nào cũng nói thế, hôm nay cậu sao vậy, trước đây mỗilần đi phố đều hăng hái thử hết bộ này đến bộ khác, bây giờ sao vậy?".
Nghiêu Vũ nhoẻn cười, "Có lẽ đang thời kì đèn đỏ,mệt mỏi".
Thiên Trần cằm túi đồ kéo cô đứng lên, "Đi bộliền mấy phố, sao chẳng mệt! Đi, chúng ta vào uống cafe, mình cũng mệtrồi".
Hai người sau khi vào quán Nghiêu Vũ theo thói quengọi một cốc Mocha, yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002907/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.