Nghiêu Vũ xuất hiệntrước mặt anh với bộ dạng hoan hỉ vui tươi chưa từng có, cô to tiếng nói cườivới Tiêu Dương, khi nhảy điệu Cha Cha Cha trông cô bốc lửa như một người kháchẳn. Hứa Dực Trung hơi ghen tỵ, Nghiêu Vũ xưa nay luôn giữ khoảng cách với anh.Lúc này anh bỗng thấy ngưỡng mộ Tiêu Dương, sự thân mật bạn bè đó Nghiêu Vũcũng chưa từng dành cho anh.
Thiên Trần bị cảm nặng, loại bệnh dễ gặp nhất vào mùathu. Mũi tắc, chảy nước, ho, sốt nhẹ, đầy đủ các triệu chứng. Cơ quan cho nghỉmấy ngày. Thiên Trần không nói với mẹ, chỉ nói nhiều việc, cần đến cơ quan.
Mới sáng sớm Tiêu Dương đã thấy tiếng gõ cửa, vừa mở,Thiên Trần mỉm cười nhìn anh, trời bắt đầu trở lạnh, cửa vừa hé, gió từ hànhlang thốc vào, Thiên Trần khép chặt áo khoác. Mũi sụt sịt, chưa kịp nói đã ho.Tiêu Dương xót xa, vội kéo cô vào, “Sao không ở nhà? Chạy ra ngoài, bao giờ mớikhỏi?”.
“Không muốn ở nhà”. Thiên Trần nói giọng mũi. Ngoanngoãn lên giường nằm. Ở nhà có bố mẹ chăm sóc, nhưng lại phải nghe mẹ phàn nàn,cô không muốn tranh luận với mẹ, cũng không có sức, chỉ muốn gặp Tiêu Dương.
Thấy Thiên Trần như vậy, Tiêu Dương rất buồn, cô khôngnói, anh cũng biết. Không hiểu sao anh cảm giác mỗi lần ở bên nhau, mỗi lần gặpnhau đều như bớt đi một phần trong quỹ thời gian hữu hạn của họ, gạt đi nỗi bấtan trong lòng vội đi đun nước để cô uống thuốc.
Tiêu Dương hớn hở khoe: “Sư huynh cuối tháng mười hailà về nước, công ty của bọn anh đã đăng kí rồi, địa điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/118232/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.