Nghiêu Vũ biết mìnhphải đi, nhất định phải đi, nấn ná mãi ích gì? Anh không cần cô nữa, ý nghĩ nàyxé nát lòng cô. Người đờ đẫn bởi nỗi hoang mang chưa từng có. Tinh yêu, tìnhyêu thuần túy, đích thực không còn nữa thật sao?
Nghiêu Vũ mãi vẫn không ngủ được, lúc tối gặp Tuệ Anvừa ăn vừa nói chuyện. Được biết mỗi tuần Đồng Tư Thành gửi một bức thư Tuệ Annói: Tiểu Vũ, mình thấy Đồng Tư Thành vẫn chân tình, ngày trước anh ấy nói chiatay có thể là do không dám chắc trong hai năm xa cách hai người liệu có thayđổi. Trong lòng anh ấy nhất định vẫn có cậu. Nếu không, sắp về sao còn viếtthư.
Có không? Có. Thâm tâm Nghiêu Vũ biết Đồng Tư Thànhvẫn còn tình cảm với cô. Ngày trước cả hai là mối tình đầu của nhau. Nhưng, cứnhớ lại cảnh chia tay cô vẫn không chịu nổi. Bốn năm bên nhau, cô học năm thứnhất, anh năm thứ ba, cho đến khi anh làm nghiên cứu sinh, ra nước ngoài. Bốnnăm! Tình cảm bốn năm, Đồng Tư Thành có thể thản nhiên nói chia tay như vậy, côkhông chịu nổi.
Tổt nghiệp hai năm, đi làm, Nghiêu Vũ vẫn không ngừngnhớ lại, luôn thử lí giải suy nghĩ của Đồng Tư Thành. Trước khi đi anh nói vớicô: “Nghiêu Nghiêu, anh không dám đảm bảo, cũng không dám khẳng định, anh cảmthấy chuyến đi này sẽ thay đổi rất lớn, nhưng chắc chắn anh không bỏ qua cơ hội,cho nên chúng ta chia tay, được không?”.
Nghiêu Vũ sững sờ, ngây người, lát sau mới lắp bắpnói: “Tư Thành, hai năm không dài, em chờ anh là được mà”.
“Nghiêu Nghiêu!”, Đồng Tư Thành nhăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/118229/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.